Lâm Nhu: “Là Yên Ly giết, chú thuật của cô ta rất mạnh nhưng cô ta đã chạy thoát rồi, đại trận chú thuật của con đường này cũng biến mất”.
“Giang Nguyệt Hân khống chế chị thế nào?”
Lâm Nhu cúi đầu: “Trách tôi sơ suất, trước kia tôi có quan hệ rất tốt với Giang Nguyệt Hân, là bạn thân, biết rất rõ chuyện của tôi. Chính vì thế Giang Nguyệt Hân mới phái người khống chế cả nhà tôi, sau đó đe dọa để tôi làm việc cho cô ta”.
“Cô ta còn bảo Yên Ly dùng chú thuật khống chế tâm thần của tôi, nếu không phải bị cô ta khống chế, chắc chắn tôi sẽ không bảo cậu đến nơi nguy hiểm như vậy”.
Ngô Bình: “Tôi biết nên mới không trách chị”.
Lâm Nhu: “Ngô Bình, bây giờ tôi phải làm sao? Người nhà của tôi vẫn đang nằm trong tay họ”.
Ngô Bình: “Nói vị trí của người nhà của chị cho tôi biết, tôi bảo người đi cứu họ”.
Lâm Nhu: “Người nhà tôi bị Lâm Nhu gạt đến nước Á Mã, mấy ngày trước tôi đi gặp họ, tôi nói vị trí cho cậu”.
Cô ấy nói vị trí xong, Ngô Bình nói: “Tôi đi cứu người nhà chị trước, sau khi xong việc tôi sẽ gửi tin nhắn cho chị”.
Lâm Nhu: “Ngô Bình, cậu phải cẩn thận, Thiên Quỷ Giáo có rất nhiều cao thủ tà đạo”.
Ngô Bình: “Chị yên tâm đi”.
Sau đó Ngô Bình không nói gì nữa, anh ngồi lên Nhân Bì chạy đi cứu người nhà Lâm Nhu.
Trong một quán bar ở vùng ngoại ô, một đôi vợ chồng trung niên và một thiếu niên mười hai mười ba tuổi bị nhốt trong phòng, họ đã biết tình cảnh của mình, gương mặt hiện lên vẻ sầu muộn.
Họ chính là bố mẹ và em trai của Lâm Nhu, người đàn ông trung niên tên là Lâm Thư Văn, ông ấy nói với vợ: “Tối nay chúng ta phải chuẩn bị, trước tiên đưa Tiểu Quân xuống lầu để nó đi gọi điện thoại”.
Lần trước lúc Lâm Nhu đến đã lặng lẽ nhét cho Lâm Thư Văn một mảnh giấy, trên đó viết số điện thoại của Ngô Bình.
Người phụ nữ trung niên gật đầu, khẽ nói: “Tôi đã quan sát, sau hai giờ sáng, họ đều sẽ đi ngủ, không ai trông chừng chúng ta. Đến lúc đó chúng ta quấn quần áo và rèm cửa thành dây thừng, đưa Tiểu Quân xuống đất”.
Lâm Thư Văn gật đầu: “Chúng ta đi nghỉ trước để giữ sức”.
Đúng lúc này cửa sổ bỗng mở ra từ bên ngoài, một người đi vào.
Lâm Thư Văn hoảng sợ, trầm giọng nói: “Ai?”
Người đến là Ngô Bình, anh cười nói: “Chú, mọi người là người nhà