Ngày này, sau khi được Ngô Bình phân phó, mấy người bọn họ lại tiếp tục lên đường, đi đến Kim Đô.
Đi hơn ba ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy Kim Đô, ba người khai kiển độn quang, dừng ở bên ngoài một tòa thành thật lớn. Đô thành này, to lớn khác thường, tường thành cao đến năm mươi trượng, dày mười trượng, bên ngoài tường thành được khắc phù văn pháp trận, kết thành một đại trận phòng ngự. Ngoài ra, trên tường thành còn có các loại vũ khí phòng ngự như đại pháo, cung nỏ, vân vân.
Ngoài ra, còn có một lượng lớn quân canh giữ trên đỉnh thành, những quân canh giữ này được trang bị hoàn mỹ, chiến lực mạnh mẽ, là người tinh nhuệ nhất trong những người tinh nhuệ. Nói chung cũng chỉ có chúa tể mới có thể huấn luyện ra được một lượng lớn quân canh giữ mạnh mẽ như thế.
Ba người đu đến trước cửa thành cực lớn kia, chỉ thấy thủ vệ ở cửa thành đang kiểm tra từng người vào thành, một số người còn phải nộp phí vào cửa.
Đến phiên ba người, thủ vệ binh hỏi: “Người phương nào, đến Kim Đô để làm gì?”
Nhìn thấy quần áo của Ngô Bình không giống người địa phương, lập tức hỏi.
Ngô Bình: “Từ thành Mộng Hoa đến, mục đích đến đây là để tham gia Đại Hội Tuyển Tài”.
Thủ vệ ở cổng thành chỉ đến một cái bàn cách đó không xa, nói: “Lần đầu tiên đi vào Kim Đô cần phải đăng ký và xin thẻ, mấy người qua bên đó đưa tiền đi”.
Mấy người bọn họ đi đến đó đưa tiền, xử lý chuyện thẻ xuất nhập. Thẻ xuất nhập là một miếng đồng, bên trên có viết mấy chữ.
Sau khi lấy được miếng đồng, ba người cuối cùng cũng vào được thành.
Đi chưa được mấy bước, đối diện có một người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen đi đến, đầu trọc, mặt béo, để râu, trong tay mang theo một cái bao bố, đi từ phía đối diện đi đến. Sau khi đi qua Ngô Bình, hắn ta đột nhiên đụng về phía Ngô Bình.
Ngô Bình phản ứng lẹ, lắc mình tránh đi, người này không đụng trúng, tự mình ngã trên đất. Chỉ nghe một tiếng “rầm”, đồ vật trong bao bố vỡ vụn.
“Này, ngươi không được đi!”, người đàn ông mặt râu gọi Ngô Bình lại, sau đó mở bao bố ra, lộ ra một đống mảnh sứ vỡ.
Ngô Bình dừng lại, cậu liếc mắt một cái lập tức nhìn ra đối phương đang ăn vạ, cậu hỏi: “Ông kêu tôi, có chuyện gì?”
Người đàn ông mặt râu trừng mắt, nói: “Ngươi đụng hư bình sứ của ta. Món đồ sức này được nung từ vạn năm trước, giá trị liên thành. Ngươi đụng bể nó rồi, phải bồi thường tiền!”
Ngô Bình không hề có chút tức giận nào, hỏi: “Bồi thường bao nhiêu?”
Người đàn ông mặt râu lập tức nói: “Một triệu linh tệ!”
Một triệu linh tệ đối với người thường mà nói không phải số lượng nhỏ, Ngô Bình thậm chí còn không thèm trả giá, lập tức ném cho đối phương một cái nhẫn trữ vật, nói: “Bên trong có một triệu linh tệ”.
Người mặt râu lấy nhẫn trữ vật, nhìn thoáng qua, bên trong thật sự có một triệu linh tệ, hắn ta muốn lấy tiền ở bên trong ra thì trên tay tê rần, nhẫn trữ vật từ trong tay rơi xuống trên đất.
“Rắc rắc!”
Trữ vật hoàn nứt ra làm hai, một triệu linh tệ bên trong, còn có hơn trăm món đồ sứ cũng rơi ra bên ngoài, tất cả đồ sứ đều vỡ nát.
Nhìn thấy đồ sứ trên mặt đất, Ngô Bình thở dài, nói: “Sao ông lại có thể không cẩn thận như vậy? Những món đồ sứ mà ông làm bể của tôi còn quý hơn cái kia gấp ngàn lần, một trăm năm mươi món này, giá trị ít nhất cũng phải một trăm triệu thánh thù”.
Người đàn ông mặt râu sửng sốt, sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, gằn từng chữ: “Nếu dám tống tiền ông đây thì cậu tìm chết rồi!”
Người đàn ông còn chưa dứt lời, Ngô Bình đã bóp cổ hắn ta, bình tĩnh nói: “Đưa tôi đi gặp chủ nhân đứng sau ông, một trăm triệu thánh thù này phải giải quyết cho tôi, thiếu một cái cũng không được!”