Ngô Bình: “Đúng lúc chúng ta cần đến một nơi, nếu thu hoạch đủ nhiều, đến lúc đó mỗi người các cô chọn một món đồ”.
Mạc Khinh Ngữ hỏi: “Cậu Ngô, nơi nào vậy?”
“Một toà cổ điện”. Ngô Bình nói: “Chúng ta cùng đi thôi”.
Phương Lập nói: “Chủ nhân, chuyện tìm kiếm cổ điện không cần phải vội, chúng ta có thể chậm rãi đi đến đó, trên đường nếu gặp được đồ gì đáng giá thì cứ cất lấy”.
Ngô Bình cảm thấy cũng có lý bèn nói: “Được, vậy thì không cần gấp, cứ từ từ đi”.
Sáu người rời đi, xuất phát về hướng cổ điện. Bọn họ đi không phải nhanh, sau khi đi được hơn ba trăm dặm thì cách đó không xa bỗng nghe thấy tiếng người vang lên, hơn nữa không chỉ một người.
Phương Lập một mình đi lên kiểm tra, một lúc sau quay lại nói: “Chủ nhân, phía trước bên trái cách ba dặm, có một nhóm người hạ trại, số lượng mười bảy người, trong đó có hai tu sĩ Thần Thông Cảnh, còn lại đều là tu sĩ Bí Cảnh”.
“Bên trong có một tu sĩ bị khống chế, bị thương rất nặng, anh ta đang bị mấy người luân phiên tra tấn, trông có vẻ như muốn hỏi cung gì đó”.
Ngô Bình không hứng thú với chuyện này, cậu đang định tiếp tục đi tiếp.
Phương Lập lại nói: “Nghe mấy người kia nói chuyện, người bị tra tấn kia đến từ học viện hoàng gia, tên Trương Tỉnh”.
“Trương Tỉnh?” Điền Mỹ Mỹ có chút kinh ngạc: “Anh ấy đúng thực là từ học viện hoàng gia! Anh ấy ở học viện cũng là nhân vật nổi danh, chỉ là tính cách khá cứng rắn, có mâu thuẫn rất lớn với Tư Mã Chinh. Lần này đi vào cấm địa Thượng Cổ đã bị Tư Mã Chinh cô lập, nên mới hành động một mình. Không ngờ, anh ấy lại bị người ta bắt giữ”.
Ngô Bình bất giác nhớ đến yêu cầu của phó viện trưởng, bảo cậu bảo vệ người của học viện. Im lặng một lúc, cậu lại nói: “Đi qua xem xem”.
Trên một bãi cỏ, có dựng năm cái lều. Lúc này, một nhóm người lấy bàn ghế ra, hoa quả đồ ăn vặt các loại bày ra, núi đùa vui vẻ chuyện trò.
Bỗng nhiên, một người trong đó chú ý đến Ngô Bình, anh ta lập tức ra hiệu, tất cả mọi người đều đứng lên, nhìn về phía mấy người Ngô Bình.
Khi cách đối phương chừng hai ba trăm mét, Ngô Bình tìm một bãi cỏ bằng phẳng, rồi bảo mọi người dựng trại, cũng bày bàn ghế, lấy đồ ăn vặt trái cây ra.
Bọn họ bên này có ít người hơn chút, không náo nhiệt như đối phương. Nhưng nếu nói về đồ ăn vặt hay trái cây thì lại hơn xa đối phương.
“Bọn họ có ý gì vậy, dựng trại bên cạnh chúng ta?” Một tu sĩ mặc áo vàng nhíu mày, nói với tu sĩ áo tím bên cạnh.
Tu sĩ áo tím có vầng trán rộng, đôi mày rậm, anh ta hừ một tiếng: “Người đến không lành, người lành sẽ không đến. Tôi đi gặp bọn họ!”
Nói xong, anh ta cầm bình rượu, cất bước đi về phía trại Ngô Bình. Khi anh ta đến gần lều trại trong vòng trăm bước, Phương Lập tựa như u linh ngăn cản anh ta lại, lạnh lùng nói: “Nơi nghỉ ngơi tư nhân, người ngoài không được tiến vào!”
Người áo tím nhíu mày, anh ta liếc nhìn Phương Lập. Phương Lập khiến anh ta có cảm giác rất nguy hiểm, có lẽ là cao thủ Thần Thông Cảnh.
Vì thế anh ta khẽ cười, nói: “Tại hạ Tô Đức Mậu, tôi không có ác ý gì, chỉ muốn tặng chút rượu cho mọi người”.
Lúc này giọng của Ngô Bình truyền đến: “Lão Phương, để anh ta đi vào”.
Phương Lập tránh người nhường đường, nói: “Mời”.
Tu sĩ áo tím Tô Đức Mậu bước đến trước mặt Ngô Bình, chắp tay nói: “Chào các vị”.
Ngô Bình gật đầu: “Mời ngồi”.
Tô Đức Mậu để rượu xuống, nói: “Vẫn chưa được biết tên anh đây”.
Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, học viện hoàng gia, Ngô Bình”.
Nghe thấy học viện hoàng gia, ánh mắt Tô Đức Mậu không che giấu nổi vẻ khinh thường. Chuyện này cũng không thể trách anh ta, tu sĩ học viện hoàng gia trước giờ thừng rất yếu ớt, theo bọn họ thấy, tu sĩ học viện hoàng gia càng giống như đến để đủ số lượng, không đáng coi trọng.
“Vậy mấy vị đây là?” Anh ta nhìn mấy người Càn Tiêu Trần và Mạc Khinh Ngữ.
Càn Tiêu Trần vốn không muốn quan tâm anh ta, nhưng Ngô Bình cũng đã đáp lời, anh ta cũng không thể không nói, lạnh nhạt nói: “Di La Cung, Càn Tiêu Trần”.