Mệnh lệnh vừa được ban xuống, mười hai cao thủ đều bước lên võ đài. Hiển nhiên là họ đều vô cùng bất ngờ, có mấy người còn nhìn Ngô Bình như nhìn kẻ điên. Đa số lại mặt mày khó hiểu, tại sao anh ta lại muốn một chọi mười hai? Thắng thì anh ta đúng là được nhất, nhưng thua thì chẳng có gì cả, tội gì chứ?
Ngô Bình đứng trên võ đài, chắp tay với đám người kia nói: “Các vị, ta ghét nhất là rắc rối nên mới gọi mọi người lên hết. Mọi người có thể đồng loạt ra tay, xin mời!”
Trong mười hai người, có một gã dáng người cao gầy đứng dậy nói: “Các vị, một khi tên kia đã ngông cuồng như vậy thì chúng ta cần gì phải khách sáo với cậu ta? Cùng lên, giải quyết tên đó trước đã!”
Gã vừa nói vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy có lý, ngay lập tức đã có năm sáu xông về phía Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức thi triển bí lực, cơ thể biến thành một luồng tàn ảnh bỗng dưng xông về phía mọi người.
Ầm!
Khoảnh khắc hai bên va vào nhau đã có ba người bị đánh bay rồi rớt mạnh xuống khỏi võ đài, ngất xỉu.
Những người còn lại lập tức hoảng sợ, đều dốc hết sức mạnh. Nhưng Ngô Bình lại giống như một tia chớp, lóe lên bên trái lại nhoáng lên bên phải, sấm rung chớp giật, sương mù quay cuồng, số còn lại còn không có cơ hội chống trả đã bị anh lần lượt đánh bay. Khi người cuối cùng bị Ngô Bình đánh bay thì còn chưa đến một phút.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, mạnh thật!
Ngô Bình thu hồi bí lực, hơi cúi người chắp tay với hoàng đế.
Hoàng đế cười phá lên, vui vẻ nói: “Tốt lắm, giờ trẫm tuyên bố...”
Hoàng đế còn chưa nói xong, một tên thị vệ đằng sau ông ta bỗng dưng vung đao, ánh đao lóe lên, đầu ông ta đã bay lên trời, máu bắn tung tóe.
“Bắt thích khách!”, thủ lĩnh thị vệ quát, hiện trường lập tức loạn tùng phèo.
Ngô Bình ngây người, sao hoàng đế lại bị người ta giết rồi?
Anh nhanh chóng trở lại trên quan tài bèn cắn răng hỏi: “Sáng Thế, là ngươi làm hả?”
Sáng Thế: “Không phải. Ta nói rồi, ta sẽ không ăn gian”.
Vậy chuyện này là sao, Ngô Bình tức anh ách, anh vất vả lắm mới lấy được vị trí thứ nhất, cuối cùng hoàng đế lại chết!
Sáng Thế: “Ta nói rồi, ngươi sẽ không thắng đâu. Thứ hạng của cuộc đại hội võ đạo này tám chín phần sẽ bị hủy bỏ nên ngươi không thể lấy được đâu”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Vậy ư? Cứ chờ mà xem!”
Ánh mắt anh khẽ đảo, tìm được tên thái giám Lưu Nguyên trong đám đông. Lúc này, Lưu Nguyên đang đanh mặt dẫn theo một đám thái giám đứng đằng xa, dường như cái chết của hoàng đế không liên quan gì đến ông ta hết.
Ngô Bình đi đến bên cạnh Lưu Nguyên: “Lưu công công”.
Đương nhiên là Lưu Nguyên vẫn còn nhận ra Ngô Bình, ông ta cười cười, thị vệ bên cạnh tránh ra một con đường làm Ngô Bình có thể tiến đến.
“Cậu Ngô, ngươi có chuyện gì không?”, ông ta cười hỏi với giọng điệu hết sức hiền hòa.
Ngô Bình: “Lưu công công, không biết đại hội Võ Đạo còn tính không?”
Lưu Nguyên nhàn nhạt nói: “Hoàng đế xảy ra chuyện, thế đạo sắp thay đổi rồi. Đại hội Võ Đạo này chỉ có thể kéo dài thời gian tổ chức thôi”.
Ngô Bình: “Vậy đáng tiếc quá. Không biết công công có thể giúp ta một chuyện, xác định vị trí thứ nhất của ta trước không. Ta chỉ cần danh tiếng, còn năm triệu linh tệ và võ đạo kim đan đều sẽ thuộc về công công hết”.
Lưu Nguyên cười: “Ngươi chỉ cần một cái danh tiếng thôi à?”