Doanh Hoàng ngạc nhiên: “Thánh Hoàng! Chân Hoàng!”
Ngô Bình: “Bây giờ anh vẫn còn cảm thấy oan ức sao?”
Doanh Hoàng nói: “Không biết Thánh Hoàng đến, lúc nãy ta đã đắc tội rồi”.
Ngô Bình: “Không sao, lời nguyền này chỉ có thể tạm thời áp chế tôi, qua khoảng thời gian nữa tôi sẽ có thể khôi phục bình thường. Đến lúc đó tôi sẽ có cách chuyển hết ký ức ra ngoài rồi giúp anh sống lại”.
Doanh Hoàng: “Cảm ơn Thánh Hoàng”.
Sau khi biết thân phận của Ngô Bình, Doanh Hoàng vô cùng cung kính với anh, không dám làm trái lời dù chỉ một chút, Ngô Bình cực kỳ hài lòng.
Anh nói: “Tôi muốn bàn bạc với anh là sau đây tôi muốn khống chế cơ thể mình lần nữa. Trong khoảng thời gian này, anh chỉ có thể chịu chút uất ức rồi, tạm thời đi vào trạng thái ngủ đông”.
Doanh Hoàng biết không đánh lại Ngô Bình bèn nói: “Ta sẽ phối hợp, nhưng ta còn một vài rắc rối cần Thánh Hoàng giúp ta giải quyết”.
Ngô Bình biết ký ức của hắn, bèn hỏi: “Ý anh là mấy lời đe dọa đó sao?”
Doanh Hoàng: “Đúng thế thưa Thánh Hoàng. Tà ma mà nhập vào người ta trước kia chính là thủ đoạn của sư huynh ta. Hắn khống chế tà ma, âm mưu hại ta, chỉ là hắn không ngờ ta bẩm sinh đã có lời nguyền bất tử, càng muốn hại ta, ta sẽ càng trở nên mạnh hơn”.
Ngô Bình: “Ồ, có người hại anh, anh sẽ trở nên mạnh hơn?”
Doanh Hoàng gật đầu: “Đúng thế, không giấu gì ngươi, sau khi ta tại vị đã sống lại bảy lần, mỗi lần sống lại, thực lực của ta sẽ cao hơn một chút”.
Ngô Bình: “Vậy anh có biết lời nguyền này đến từ đâu không?”
Doanh Hoàng: “Ta không rõ lắm, nhưng có lẽ mẫu thân của ta biết”.
“Ý anh là Thái hậu sao?”, Ngô Bình hỏi.
Doanh Hoàng gật đầu: “Đúng thế, Thánh Hoàng bệ hạ”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: "Bây giờ anh phải đi hỏi rõ ràng, rốt cuộc lời nguyền bất tử của anh từ đâu mà đến”.
Doanh Hoàng nói: "Bây giờ có lẽ mẫu ta đang niệm Phật, không tiện làm phiền cho lắm”.
"Niệm Phật?", Ngô Bình nhướng mày, "Mẹ anh là Phật tu?"
Doanh Hoàng: "Mẹ ta quả thực có chút pháp lực, nhưng từ nhỏ đến lớn, bà ấy chỉ từng thi triển hai lần. Một lần là lúc ta bị thương, lần khác là Doanh tông có người gây bất lợi cho ta”.
Ngô Bình: "Kết quả thế nào?"
Doanh Hoàng: "Lần đầu tiên, ta đã sống lại sau khi mất đi ý thức. Lần thứ hai, đám người của Doanh tông bị thương vong hơn nửa, từ đó về sau cũng không dám ngang nhiên gây bất lợi cho ta nữa”.
Ngô Bình: “Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của mẹ anh thâm sâu khó lường, nếu không sẽ không thể bảo vệ anh chu toàn được”.
Doanh Hoàng: "Có lẽ thế, mẹ ta cực kỳ nghiêm khắc, thực ra ta cũng hơi sợ bà ấy”.
Lời này nói ra, e rằng chẳng có ai dám tin, anh ta thân làm Doanh Hoàng lại sợ mẹ của mình.