Ngô Bình: “Tu vi của hoàng đế chắc cũng không thấp, tại sao không tiếp tục đương vị?”
Tam hoàng tử thờ ơ nói: “Hoàng đế bị trúng lời nguyền, tuổi thọ có hạn, cùng lắm chỉ sống được hai năm nữa”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Được, chờ khi anh cần tôi thì cứ gọi, tôi sẽ giúp anh giành ngôi vị hoàng đế”.
Tam hoàng tử mừng rỡ nói: “Tốt, nói lời giữ lời!”
Tam hoàng tử và Ngô Bình trò chuyện thêm một lúc thì anh đã nắm rõ phần nào tình hình của người này. Sau đó, anh tạm biệt tam hoàng tử rồi về Động Thiên Diệu Hoa tiếp tục luyện đan.
Ngày hôm sau, anh đã mang nốt số đan dược còn lại tới cho Hứa Giang Hà, sau đó thì trở về nhà ở Tiên Giới Nguyên Sử.
Vừa về Thần Châu, anh đã cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ. Anh đến tìm Nguyệt Thanh Ảnh để hỏi thì mới biết Ma Môn lại tấn công rồi. May mà lần này, Nguyệt Thị đã đoàn kết nên không bị ảnh hưởng nhiều.
Ngô Bình chạy ngay đến chiến trường thì thấy Ma Môn đang bao vây một pháo đài phòng ngự của Nguyệt Thị. Lúc này đang có rất nhiều cao thủ của Nguyệt Thị ở đây, đến Nguyệt Tổ và Nguyệt Đông Thăng cũng đang chỉ huy tại chỗ.
Nhìn thấy Ngô Bình, Nguyệt Đông Thăng mừng rỡ nói: “Tiểu Ngô, cháu về đúng lúc quá”.
Ngô Bình: “Bác Nguyệt, tình hình sao rồi?”
Nguyệt Đông Thăng thở dài nói: “Ma Môn đang liên tục đưa con rối đến đây. Bác nhận được tin không biết họ đã dùng cách gì mà có thể tạo ra được 30 nghìn con rối! Thực lực của chúng ngang với cường giả tầng thứ tám và chín Thần Thông, trong đó con mạnh nhất còn ngang với cao thủ tầng thứ nhất, thứ hai Đạo cảnh! Giờ bác đang lo chúng mà phát động tổng tấn công thù Nguyệt Thị không cầm cự được mất”.
Ngô Bình: “Các thế lực lớn khác của Thần Châu đâu? Họ có động tĩnh gì không ạ?”
Nguyệt Đông Thăng cười khẩy: “Đương nhiên họ chỉ ngồi xem và chỉ mong Nguyệt Thị bị tiêu diệt, sau đó làm ngư ông đắc lợi”.
Ngô Bình hỏi: “Phía Ma Môn có bao nhiêu cao thủ Đạo cảnh ạ?”
Nguyệt Đông Thăng: “Chắc không ít hơn 20 người đâu, lần trước đã bị cháu giết mất mấy người rồi, giờ còn 15, 16 người thôi. Trong đó người có thực lực mạnh nhất là ma chủ của Ma Môn, tên là Lệ Vô Khuyết. Tu vi của người này đã đến tầng thứ tám Đạo cảnh rồi, nhưng thường sẽ không ra tay mà hành xử rất thần bí”.
Ngô Bình: “Nguyệt Tổ và chủ của Ma Môn ai có thực lực mạnh hơn ạ?”
Nguyệt Đông Thăng: “Ngang nhau thôi, nhưng nếu không đường cùng thì lão tổ không ra tay đâu. Thứ mà Nguyệt Thị phải đối mặt không chỉ là Ma Môn, sự uy hiếp mạnh nhất với chúng ta chính là các thế lực lớn khác của Thần Châu”.
Ngô Bình: “Nếu Ma Môn ra tay thì cháu có thể giúp nhà mình một chút”.
Nguyệt Đông Thăng cười nói: “Có cháu ở đây, bác cũng thấy đỡ áp lực”.
Ngô Bình lại đến nói chuyện với Nguyệt Tổ rồi mới về nhà.
Lâu rồi không về nên anh quyết định sẽ ở nhà với mọi người vài hôm, đồng thời tiếp tục hấp thu đá Thần Minh cực phẩm để hoàn thiện Thần Môn.
Thời gian cứ thế trôi qua, loáng cái đã nửa tháng. Trong thời gian này, Ngô Bình lại hấp thu thêm rất nhiều đá Thần Minh và kích hoạt được nhiều thần thông hơn. Cùng lúc đó, anh cũng
sửa đổi các thần thông của mình rồi đưa chúng vào trong Thần Môn để rèn luyện.