Huyệt thái dương giật giật, Lee Sunghee lớn tiếng: “Nói khoác không biết ngượng! Anh dám đấu với tôi một trận không?”
Ngô Bình hờ hững đáp: “Đấu với tôi? Anh không xứng”.
Rồi anh nói với Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, dạy dỗ người này đi”.
Chu Thanh Nghiên lập tức tiến lên một bước, nhẹ nhàng rằng: “Mời”.
Thời gian qua, cô ấy đã khổ luyện đoàn thể thuật và phương pháp hít thở, tu vi tăng mạnh, đã sắp tiến đến cảnh giới Thần. Cộng thêm một vài phương pháp mà Ngô Bình truyền dạy cho cô ấy, đánh bại người trước mặt là chuyện không khó.
Lee Sunghee như bị sỉ nhục: “Cô ta?”
Chu Thanh Nghiên hờ hững hỏi: “Sao? Xem thường phụ nữ? Tôi có thể hạ gục anh trong ba chiêu đấy”.
Lee Sunghee tức đến bật cười: “Được! Vậy đừng trách tôi không nương tay!”
Rồi Lee Sunghee giẫm hai chân bật nhảy, đá thẳng vào Chu Thanh Nghiên. Cú đá này vừa có thế vừa có lực mạnh.
Nhưng Chu Thanh Nghiên chỉ lách người tránh đi, tay khẽ phất một cái rồi vỗ vào đầu gối Lee Sunghee.
Đầu gối Lee Sunghee nhói lên, hướng tấn công bị chếch sang bên trái rồi rơi xuống. Lee Sunghee vừa tiếp đất đã bị một bàn tay đập vào lưng.
“Rầm!”
Lee Sunghee ngã ập xuống đất như vừa bị một cây búa đập vào, há miệng phun ra một ngụm máu.
Chưởng lực của Chu Thanh Nghiên rất vững và có sức mạnh cực lớn. Một chưởng thôi cũng đủ làm đối phương bị thương.
Các học viên da đen đều thất thanh hô lên, nhìn Chu Thanh Nghiên bằng ánh mắt khó tin.
Chu Thanh Nghiên nhẹ nhàng lên tiếng: “Đã nhường rồi”.
Tướng quân Wajih vỗ tay bồm bộp, cười bảo: “Cô Chu lợi hại quá, không ngờ cô lại đánh bại được Lee”.
Lee Sunghee bò dậy từ dưới đất, trừng mắt hỏi Chu Thanh Nghiên: “Cô là võ sĩ của Viêm Long?”
Chu Thanh Nghiên đáp: “Có thể nói vậy”.
Rồi Lee Sunghee lại nhìn sang Ngô Bình, căm tức nói: “Không tự ra tay mà lại để phụ nữ xuất trận, không đáng mặt anh hùng”.
Chu Thanh Nghiên cười khẩy: “Ngu xuẩn! Anh ấy là đại tông sư Tiên Thiên, dùng một ngón tay thôi cũng đủ giết chết anh. Anh có tư cách gì khiêu chiến anh ấy?”
Sao cơ? Đại tông sư Tiên Thiên!
Lee Sunghee sợ tái mặt, run rẩy nói: “Không thể nào, còn trẻ như vậy mà…”
Ngô Bình chẳng buồn bận tâm, đang định rời đi thì bỗng nhiên Lee Sunghee quỳ sụp xuống đất: “Đại tông sư, xin hãy nhận tôi làm đệ tử!”
Ngô Bình cau mày, nghĩ bụng người này bị điên à? Đệ tử làm sao nhận lung tung được?
“Tư chất quá kém, tôi sẽ không nhận anh”.
Cảnh tượng này khiến tướng quân Wajih sửng sốt. Ông ta vội lên tiếng: “Anh Ngô à, anh có thể làm thầy dạy chiến đấu cho hộ vệ của tôi không?”
Ngô Bình cười đáp: “Tướng quân Wajih, tôi sẽ không ở lại quý quốc quá lâu, không thể đảm nhận chức vụ ấy”.