"Dược lão? Người đó có biết luyện thuốc không?", Ngô Bình hỏi.
Trần Đạo Huyền: "Dược lão chưa từng luyện dược, nhưng am hiểu trồng cây thuốc và chăm sóc cây. Người này lai lịch thần bí, ngay cả chưởng môn cũng vô cùng cung kính".
Ngô Bình: "Đệ tử đã biết".
Sau khi hỏi vị trí, Ngô Bình lập tức đến Thanh Linh động thiên. Cổng vào động thiên cách đỉnh Vô Tương hai trăm dặm. Ngô Bình đến liền thấy một con hổ trắng nằm trên bậc đá nhô ra, bên cạnh có một cây cổ thụ. Trong đó không xa có một cửa vào, một đạo nhân ngồi xếp bằng ở đó.
Ngô Bình hạ xuống, con hổ liền đứng dậy cảnh giác nhìn anh.
Đạo nhân mở mắt ra cười nói: "Thiếu chưởng môn, tiểu nhân chân cẳng bất tiện, không thể đứng lên nghênh đón".
Lúc này Ngô Bình mới để ý hai chân người này đã khô quắt, hình như bị thương cực nặng.
Anh không vội đi vào, nói: "Tiền bối là trưởng lão Thục Sơn sao?"
Đạo nhân cười nói: "Tiểu nhân Tô Võ, năm đó là thư đồng của chưởng môn".
Ngô Bình phát hiện tu vi người này không kém, là cao thủ thần hóa, liền nói: "Với tu vi của tiền bối ắt hẳn có thể chữa khỏi vết thương ở chân".
Tô Võ cười nói: "Thiếu chưởng môn, năm đó tiểu nhân trúng một loại kỳ độc là Thiên Âm Thi Thủy, khiến hai chân tàn phế, giờ không thể hồi phục".
Ngô Bình: "Chưa chắc. Nếu tiền bối tin ta thì ta có thể giúp tiền bối chữa trị".
Tô Võ ngẩn ra, sau đó cười nói: "Chân ta đã tàn phế, thiếu chưởng môn có thể thử xem".
Ông ấy không hề nghĩ lời Ngô Bình nói có thể chữa khỏi là thật. Dù sao thì năm đó thầy thuốc giỏi nhất cũng phải bó tay.
Ngô Bình bảo ông ấy nằm xuống thì thấy chân, xương và cơ bắp ông ấy đều đã hoại tử, hoặc nữa không ngừng xâm lấn lên trên, đã đến dưới rốn. Nếu ông ấy không có tu vi cao thì e là đã không sống đến bây giờ.
Ngô Bình nói: "Lúc tiền bối vừa trúng độc, đường tuyến này ở đâu?"
Tô Võ nói: "Ở đầu gối. Mấy năm nay nó luôn dịch lên trên. Vài năm nữa e là mạng ta khó giữ".
Ngô Bình: "Lúc đó vì sao không chặt chân?"
Tô Võ: "Chặt cũng vô dụng, độc đã ngấm vào huyết quản, cuối cùng vẫn phải chết".
Ngô Bình nghĩ một chút rồi lấy ra một cái chậu, bỏ vài viên Sinh Mệnh đan vào rồi niệm chú. Anh niệm Bạt Độc chú, có thể kéo độc trong cơ thể ra.
Độc trong cơ thể Tô Võ liền chảy vào trong nước thuốc. Nước thuốc nhanh chóng chuyển đen. Sau đó Ngô Bình tóm một cái, một luồng khí đen bay lên ngưng tụ thành một giọt nước đen.
Anh phẩy tay, giọt nước này chui vào trong bình.
Cứ như vậy anh không ngừng kéo độc ra ngoài, sau mười mấy lần liên tiếp thì trong cơ thể Tô Võ đã không còn độc. Đồng thời sức sống không ngừng chảy vào cơ thể ông ấy, máu huyết ông ấy không ngừng sinh trưởng. Chưa đầy mười mấy phút mà ông ấy đã lại có được hai chân.
Tô Võ đứng lên, cung kính quỳ trên đất: "Tạ ơn cứu mạng của thiếu trưởng môn!"
Ngô Bình phất tay, cười nói: "Không cần cảm ơn. Phải rồi, ta muốn đến Thanh Linh động thiên tìm chút thuốc".