“Bảng Tiểu Tiên!”
Chín người khác đều ngạc nhiên hô lên, sau đó căng thẳng tới mức nuốt nước miếng.
Chỉ có Ngô Bình là bình tĩnh như không, anh nhìn tên trên bảng, tên của người trên cùng là to nhất gần như chiếm một phần năm của bảng! Tên của người thứ hai thì nhỏ hơn nhiều, hơn nữa cũng không sáng bằng. Cứ thế, càng về sau thì chữ càng nhỏ. Sau tốp 300 thì tên của mọi người đều cực kỳ nhỏ, phải nhìn kỹ thì mới thấy rõ là viết gì.
“Tôi muốn khiêu chiến người thứ 299, Ngư Phục Sinh!”, một tu sĩ cạnh đó đứng thứ bảy lên tiếng.
“Được!”
Một cái tên trên bảng phát sáng, một tia sáng chiếu xuống che phủ tu sĩ kia, sau đó cả tia sáng và người đó đều biến mất, rõ ràng, anh ta đã được đưa đến một nơi khác.
Những người còn lại không đưa ra quyết định nhanh như vậy, ai nấy đều tập trung nhìn lên bảng với vẻ căng thẳng rồi không ngừng tính toán. Hầu hết họ chỉ có một cơ hội, nếu thất bại thì sẽ bị đưa đi, vậy là coi như công cốc chuyến này.
Ngô Bình nhìn lên bảng, anh có hai cơ hội khiêu chiến nên quyết định sẽ chọn người thứ nhất và thứ hai Ngô Bình nói: “Tôi muốn khiêu chiến người thứ hai là Trác Thanh Lân!”
Nghe thấy thế, tám người khác đều kinh ngạc rồi lần lượt khuyên anh.
“Anh này, anh hãy nghĩ cho kỹ. Người đứng thứ hai trên bảng Tiểu Tiên gần như đã ở bảng Đại Tiên rồi. Anh khiêu chiến họ thì chẳng khác nào khiêu chiến cường giả trên bảng Đại Tiên đâu”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi nghĩ kỹ lắm rồi”.
“Duyệt!”
Một giọng nói vang lên, sau đó lại có một tia sáng chiếu xuống rồi cuốn Ngô Bình đi mất.
Vài phút sau, Ngô Bình đã xuất hiện trên một lôi đài khổng lồ có đường kính vài trăm mét, xung quanh đều là mây, hình như trên các đám mây ấy có rất nhiều người đang ngồi quan sát.
Ngô Bình thấy rất ngạc nhiên, không hiểu sao có nhiều người xem tỉ thí thế!
Nhưng anh không biết là chỉ có người đứng trong tốp mười như anh mới thu hút nhiều người tới xem và cá cược.
Anh vừa xuất hiện, đã có một giọng nói vang lên bên tai: “Tiểu tử, đánh cho cẩn thận đấy, tôi cược cậu rồi. Nếu cậu đánh thắng người đứng thứ hai này thì tôi sẽ thưởng cho cậu một tỷ tiền Đại Đạo”.
Một giọng nói khác: “Cậu bạn, lão phu cược cậu thắng đấy nên đánh đấm cẩn thận vào. Cậu mà thắng thì tôi sẽ chia cho cậu một phần tiền cược, hơn nữa còn tiếp tục cược cậu thắng ở ván sau”.
Trong vài phút ngắn ngủi, đã có năm người thầm liên lạc với Ngô Bình và nói là cược anh thắng.
Song, anh cũng nghe thấy một vài giọng nói khó chịu.
“Người qua vòng tuyển chọn thôi mà dám khiêu chiến người đứng thứ hai, đúng là chán sống rồi mà!”
“Thật! Người thứ hai biết mình bị một tên mới qua vòng tuyển chọn khiêu chiến thì kiểu gì cũng giết tên này ngay. Không sau này ai cũng đòi khiêu chiến thì hắn sẽ phiền chết mất”.
“Ha ha, như thế cũng hay, ít ra cũng khá thú vị!”
Rõ ràng những người này cố ý nói to cho Ngô Bình nghe thấy.
Ngô Bình chẳng thèm bận tâm
đến mấy lời nói đó, anh đứng yên tại chỗ rồi chờ đối thủ xuất hiện.