Môn chủ Ngũ Đế Môn: “Lý Huyền Bình, cậu đến từ đâu?”
Ngô Bình: “Ta trải qua kiếp Đại Thánh, bị quy tắc vũ trụ bắt giữ đến thế giới này”. Sau đó, lại kể sơ qua về những việc trải qua sau đó.
Môn chủ Ngũ Đế Môn gật đầu nói: “Hoá ra là Đại Thánh, xem ra cậu là đời đầu vô cùng mạnh mẽ trong Nhân tộc, tương lai cậu sẽ có cơ hội lớn trở về thế giới ban đầu của cậu”.
Ngô Bình: “Môn chủ, tôi nghe người ta nói, quy tắc ở thế giới này tràn ngập ác ý đối với mỗi một vị tu sĩ?”
Môn chủ Ngũ Đế Môn nói: “Nói một cách chính xác, là không thân thiện với những đời đầu như các cậu. Đối với đời đầu, người có tu vi càng cao càng dễ chết trẻ. Ví dụ như ta, trở thành môn chủ Ngũ Đế Môn mới chín năm. Môn chủ đời trước tu vi còn cao hơn ta, nhưng ông ta chỉ làm môn chủ ba năm rưỡi, đã ngã xuống trong trật tự Thiên Đạo”.
Ngô Bình: “Chẳng lẽ không có biện pháp chống lại?”
Môn chủ Ngũ Đế Môn nói: “Có, nhưng rất khó làm được”.
Ngô Bình: “Nếu không phải đời đầu, có phải sẽ không bị chịu sự đối đãi ác ý không?”
Môn chủ Ngũ Đế Môn: “Vậy phải xem tình trạng huyết mạch, nếu là đời thứ hai, ác ý vẫn là rất mạnh. Căn cứ theo kinh nghiệm trước đây, sau mười đời, loại ác ý này mới hoàn toàn biến mất. Nhưng tư chất và nhận thức của Nhân tộc đời thứ mười sớm đã bị hao mòn gần hết, thường thường rất khó có thành tựu lớn”.
Ngô Bình: “Thì ra là thế”.
Môn chủ Ngũ Đế Môn: “Lý Huyền Bình, cậu và ta đều là đời đầu, nhưng ta đã rất khó để tiến lên cao hơn, cậu mới là người thống trị tương lai”.
Ngô Bình: “Môn chủ ở cảnh giới nào?”
Môn chủ Ngũ Đế Môn: “Ta ở giai đoạn giữa của cảnh giới lớn thứ ba”.
Ngô Bình: “Theo môn chủ thấy, nếu tiến vào cảnh giới lớn thứ năm, liệu có thể trở về thế giới ban đầu của tôi không?”
Môn chủ Ngũ Đế Môn: “Kỳ thực đối với đời đầu như chúng ta mà nói, nơi này là nơi lịch kiếp, cũng là nơi tăng lên. Nếu trong lòng không có chí lớn, không có lòng phấn đấu, cho dù có thể bình an trở về, sự gặt hái cũng là có hạn. Ngược lại, nếu dũng mãnh tiến lên, tại đây theo đuổi sự tăng cường lớn hơn, sau này những gì gặt hái được sẽ vô cùng kinh người!”
Ngô Bình: “Môn chủ biết ví dụ thành công nào không?”
Môn chủ Ngũ Đế Môn: “Cậu họ Lý, ta cũng biết một người cũng họ Lý, có được thành tự cực kỳ lớn tại đây”.
Ngô Bình rất tò mò, hỏi: “Ông ta tên là gì?”
Môn chủ Ngũ Đế Môn: “Lý Nhĩ”.
Ngô Bình ngẩn người: “Hoá ra là lão tổ Lý gia!”
Môn chủ Ngũ Đế Môn: “Hoá ra các cậu là cùng một tông, vậy chẳng trách tư chất của cậu lại nghịch thiên như thế”.
Chuyện phiếm vài câu, đại trưởng lão liền tự mình dẫn Ngô Bình đến tiếp nhận kiểm tra lực ý chí, để anh đi hết tất cả quy trình.
Đến trước một đại điện khảo thí khác, đại trưởng lão nói: “Lý Huyền Bình, kế tiếp là kiểm tra lực ý chí. Căn cứ theo biểu hiện lúc trước của cậu, tôi sẽ khai triển ra lực lượng mạnh nhất trong cuộc kiểm tra, đến lúc đó cậu sẽ đối mặt với ý chí Ngũ Đế. Cậu, sẵn lòng không?”
Ngô Bình nói: “Có thể được xưng là Ngũ Đế, chắc chắn là có điểm hơn người, tôi hy vọng có thể gặp được bọn họ”.
Đại trưởng lão rất hài lòng, nói: “Thật ra mấy mánh khóe bên dưới, chúng tôi đều biết cả, chỉ là chẳng buồn quan tâm, hoặc không cần thiết bận tâm. Thiên kiêu chân chính sẽ không e ngại những thủ đoạn này, ví dụ như Lý Huyền Bình cậu vậy”.