Ngô Bình nhặt nó lên, khẽ than: "Mong Thánh Vương an lòng, vãn bối nhất định sẽ làm theo".
Dường như vì Ngô Bình đã giết cường giả của tà ma nên nước sông bỗng chảy êm đềm hẳn, không còn tà ma nào xuất hiện nữa.
Hai nhánh đại quân thì đóng quân ở cách con sông ba nghìn dặm, doanh trại cách nhau tầm trăm dặm.
Giết được cả triệu tà ma, Ngô Bình lập tức báo quân công. Chiến sự xảy ra trên đại lục Hồng Hoang đương nhiên nằm trong phạm vi quản hạt của Tiên Đình, tình hình trên chiến trường đã có quan viên ghi chép lại bằng đạo thuật rồi.
Rất nhanh, phần thưởng của Tiên Đình đã được đưa tới, chính thức sắc phong Kỷ Nhược Phi và Kim Huyền Bạch làm Đốc tướng quân, đồng thời ban thưởng lượng lớn tiền mặt.
Đương nhiên, phần thưởng Ngô Bình nhận được càng nhiều, không chỉ có tiền mà còn có đủ loại bảo bối nữa.
Tin Ngô Bình dẫn quân đánh phá tà ma đã được truyền tới tai ba vị tiên đốc, ba người lập tức hội họp.
Sắc mặt của cả Lý Trảm Thần, Long Thành Đạo và Vũ Thiên Lăng đều cực kỳ khó coi. Vũ Thiên Lăng nói: "Anh Lý, anh Long, thần tướng không dùng chúng ta mà đã giết được cả triệu tà ma, thần tướng làm vậy là có ý gì?"
Lý Trảm Thần thở dài: "Thần tướng không cho chúng ta xuất binh thì chúng ta không có quân công. Trận vừa rồi thần tướng đã có được hai tiên đốc. Nếu cứ tiếp tục thế này, có thêm ba đến năm tiên đốc nữa là chuyện bình thường. Đến lúc đó chúng ta chỉ có thể trợn mắt mà nhìn thôi!"
Long Thành Đạo: "Chắc là thần tướng nghĩ chúng ta sẽ không nghe theo lệnh nên mới dứt khoát dùng người của mình. Thực lực của thần tướng rất khủng bố, nghe nói còn giết được một tà ma đã khống chế được cơ thể của Thánh Vương. Haiz, Đại Thiên Tôn rất xem trọng thần tướng, e là ba chúng ta không có cơ hội để lập công rồi".
Vũ Thiên Lăng sốt ruột: "Sao lại thế được! Không có quân công thì lính dưới trướng chúng ta lấy gì để ăn?"
Long Thành Đạo: "Cũng không phải không có cách, chúng ta có thể tới tìm thần tướng, để thần tướng hiểu rằng chúng ta là thuộc hạ của ngài ấy, bằng lòng phục tùng mệnh lệnh của ngài ấy. Tự dưng có thêm một lực lượng mới, chắc chắn ngài ấy sẽ nhận chúng ta thôi, nhỉ?"
Lý Trảm Thần: "Thế thì chưa chắc, nhưng anh Long nói đúng, chúng ta thử xem sao".
Lúc này, Ngô Bình đã rời khỏi quân doanh trở về hoàng cung, tìm Đường Băng Vân.
Bây giờ Đường Băng Vân phụ trách cấm quân trong hoàng cung, bên cạnh toàn là tướng sĩ tinh nhuệ. Nhưng thực lực của Đường Băng Vân vẫn có hạn, Ngô Bình quyết định tặng năng lượng Thánh Vương để lại cho Đường Băng Vân để nâng cao thực lực cho cô ấy.
Lúc này, Đường Băng Vân đang ở phủ nha làm việc, Ngô Bình đến khiến cô ấy rất bất ngờ.
"Huyền Bình, anh không ra ngoài làm việc ạ?"
Ngô Bình cười nói: "Qua chỗ em xem thử sao".
Đường Băng Vân: "Em có gì đâu mà xem".
Ngô Bình đi ra sau lưng cô ấy, thấy cô ấy đang xét duyệt mấy người mới tới cấm quân, điều kiện của những người này rất khá, tố chất cũng tốt, chỉ là gia thế khá phức tạp.