Ngô Bình: "Thì ra là Tiên Đình sớm đã có kế hoạch rồi!"
Hàn Bạch gật đầu: "Thời gian trước, anh phải tập thích ứng với thân phận mới của mình. Anh hiện là Cục trưởng Cục cảnh sát của nước Long, cũng là một cơ quan mật vụ. Bộ phận anh làm việc trước đây hiện thuộc Cục cảnh sát”.
Ngô Bình: "Thực không ngờ tới. Anh Hàn, hôm nay anh đột nhiên tìm tới tìm tôi là vì có chuyện gì sao?"
Hàn Bạch cười nói: "Chúng ta là người quen cũ nên anh sẽ nói thẳng. Hiện tại có rất nhiều người đang điều tra cậu. Những điều tra viên này điều tra từ ba hướng, một là điều tra Trương Tiểu Bình, hai là điều tra Ngô Bình, ba là điều tra Lý Huyền Bình. Cuối cùng, cả ba đầu mối đều dẫn tới cậu. Anh đương nhiên biết, đây là ba danh tính của cậu, nhưng người ngoài không biết chuyện này”.
Ngô Bình: "Ừm, cũng không ngoài dự đoán của tôi. Một khi thời cơ đã chín muồi, tôi cũng sẽ không tiếp tục che giấu những danh tính này nữa".
Hàn Bạch: "Có điều, với tình hình hiện tại, anh khuyên cậu vẫn nên duy trì ba tầng danh tính này. Chỉ là, về phía hoàng đế, anh không thể che giấu giúp cậu được”.
Ngô Bình: "Ừm, điều này tôi hiểu. Anh có thể nói với hoàng đế tất cả những gì anh biết”.
Hàn Bạch: "Thực ra, bất kể là danh tính nào của cậu cũng đều vô cùng xuất sắc. Sau khi biết rõ, hoàng đế sẽ chỉ càng trọng dụng cậu hơn”.
Ngô Bình: "Anh Hàn, anh vẫn y như xưa, có phải anh còn chuyện gì chưa nói ra không? Mau nói đi”.
Hàn Bạch khẽ mỉm cười: "Quả nhiên là bạn cũ, cậu quả là hiểu anh. Đúng vậy, anh tới đây để xin cậu giúp một chuyện”.
Ngô Bình: "Tôi có thể giúp gì cho anh?"
Hàn Bạch: "Nước Long mới thành lập không lâu, muốn khống chế tu sĩ, có hai biện pháp tốt nhất. Một là phong chức cho làm quan hưởng bổng lộc, hai là cung cấp đan dược”.
Ngô Bình đương nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của đan dược. Giả dụ ban đầu có một thiên tài và một người bình thường. Thiên tài không có đan dược còn người bình thường có đan dược. Lúc này, người bình thường có thể không ngừng thăng cấp nhờ đan dược. Kết quả cuối cùng rất đáng ngạc nhiên, người bình thường ban đầu có thể vượt qua thiên tài kia.
"Cho nên anh muốn tôi luyện đan giúp?"
Hàn Bạch: "Thầy luyện đan năm sao tím đã cực giỏi, nhưng anh biết trình độ của cậu không chỉ dừng lại ở đó. Cậu có được truyền thừa của sư tổ Huyền Hoàng nên anh muốn nhờ cậu luyện giúp một loại đan dược khiến người thường cũng có thể trở thành thiên tài".
Ngô Bình: "Anh thử lấy ví dụ xem?"
Hàn Bạch: "Hai ta đều biết cảnh giới cực hạn của Nhân Tiên là cảnh giới Vương, cảnh giới Đế. Nếu chúng ta có thể luyện ra loại đan dược giúp mọi người đột phá cảnh giới Vương và cảnh giới Đế thì chẳng phải có thể đào tạo ra một nhóm thiên tài phục vụ chúng ta rồi sao?"
Ngô Bình lắc đầu đáp: "Anh nghĩ đơn giản quá. Nếu cho tôi đủ dược liệu thì quả thực có thể luyện ra loại đan dược đó, nhưng công sức và vốn phải bỏ ra để luyện ra nó có thể còn cao hơn giá trị của Nhân Tiên cảnh giới Vương và cảnh giới Đế".
Hàn Bạch mỉm cười đáp: "Cậu chưa hiểu ý của anh rồi. Thứ chúng ta đang nhắm tới là lôi kéo những gia tộc lớn. Cho dù vốn phải bỏ ra có lớn thế nào, chỉ cần lôi kéo được họ thì chúng ta sẽ không lỗ".
Ngô Bình giờ đã hiểu ra, anh đáp: "Hoá ra là như vậy".
Hàn Bạch: "Thực ra đây chính là ý của Đại Tiên Tôn. Chúng ta dùng đan dược để khiến thiên tài mất đi giá trị".
Ngô Bình cau mày hỏi: "Khiến thiên tài mất đi giá trị?"