"Sếp Ngô, có chuyện gì vậy?", cô ấy hỏi.
Ngô Bình nói: "Người này tên là Trương Khải Thần, uy hiếp anh phải đưa anh ta một triệu tệ, nếu không anh ta sẽ lấy dao chém chết anh. Anh đã khống chế anh ta rồi, mọi người cứ làm theo đúng luật pháp, cần xử lý thế nào thì cứ xử lý thế ấy".
Nói xong anh liền bảo Cương Tử đi lấy video giám sát, camera ngoài cổng đã quay lại toàn bộ những gì xảy ra.
Trương Khải Thần rất kinh ngạc, anh ta há to miệng định gào lên nhưng tiếc là không thốt ra lời.
Chu Nhược Tuyết tức giận nói: "Anh to gan thật đấy, ngay cả sếp của chúng tôi mà cũng dám đến ăn cướp. Người đâu, còng anh ta lại!"
Chu Nhược Tuyết bảo người áp giải bố con Trương Khải Thần lên xe, sau đó cười nói: "Sếp à, lâu lắm không gặp".
Ngô Bình nói: "Vào trong nhà ngồi chứ?"
Chu Nhược Tuyết cười nói: "Em không vào ngồi đâu, lệnh từ tỉnh mới được đưa xuống, ngày mai em phải đến đội phòng chống ma túy trên tỉnh nhậm chức. Cảm ơn anh nhé, nếu không có anh thì em không thể đến đó".
Ngô Bình nói: "Đừng khách sáo. Đến đó thì hãy làm việc nghiêm túc, có gì cần cứ bảo anh".
Chu Nhược Tuyết gật đầu thật mạnh: "Rõ, thưa sếp".
Chu Nhược Tuyết đưa người đi, Ngô Bình thì lại đứng ở cửa trầm tư: Ngay cả một tên như Trương Khải Thần cũng dám tới đây gây chuyện, danh tiếng của anh ở huyện này không được vang dội lắm.
Anh đột nhiên nhận ra mình phải có danh tiếng nhất định, ít nhất không được để người khác bắt nạt người nhà anh!
Sau khi quay vào nhà ăn cơm xong, anh bắt đầu suy nghĩ, làm sao mới có thể tạo dựng danh tiếng ở huyện và thôn.
Lạc Mộng Trần thấy anh trầm tư thì hỏi: "Cậu chủ, anh đang nghĩ gì vậy?"
Ngô Bình nói: "Mộng Trần, anh muốn làm một số việc để người ở huyện và người ở thôn biết anh bản lĩnh thế nào, không dám chọc vào anh. Em thấy nên làm thế nào?"
Lạc Mộng Trần mỉm cười: "Việc này rất đơn giản, đó chính là bắt nạt kẻ mà họ sợ nhất".
Ngô Bình chớp mắt: "Ý em là đến tìm kẻ ghê gớm nhất trong huyện và dạy cho hắn ta một bài học?"
Lạc Mộng Trần gật đầu: "Đúng thế, cứ làm như vậy".
Ngô Bình thấy cách này khá hay, liền gọi điện nghe ngóng xem ai là kẻ hung ác nổi danh nhất của huyện, sau đó nhanh chóng viết ra một danh sách, tổng cộng có ba người.
Ba người này đều là những đại diện nổi bật, một người là chủ doanh nghiệp thâu tóm cả hai giới hắc bạch, biệt hiệu Hồn Lưu, tên đầy đủ là Lưu Toàn Công. Hắn làm lũng đoạn tất cả công việc phá dỡ, cung cấp đất đá, cát xây dựng của huyện. Nghe nói hắn có chỗ dựa trên tỉnh, thế nên ngay cả lãnh đạo huyện cũng không dám làm gì hắn. Kẻ này sở hữu bảy công ty, mỗi năm có lợi nhuận hàng tỷ tệ, hắn còn bồi dưỡng hơn trăm đả thủ.
Hơn nữa tên Hồn Lưu này còn có mười mấy danh hiệu, nào là đại biểu của huyện, nắm chức vụ như chủ tịch hiệp hội doanh nghiệp của tỉnh K, hắn có sức ảnh hưởng cả ở giới kinh doanh và cả với chính quyền.
Mấy năm gần đây hắn càng ngày càng ngang ngược, thậm chí đã có bảy tên đàn em của hắn từng giết người, nhưng đều không bị phán tử hình mà chỉ ngồi tù mấy năm là được thả ra, tiếp tục hoành hành.