Hai thanh niên vạm vỡ cầm kiếm đều ngây ra, một trong hai người nói: “Cái gì? Võ kĩ thượng ngũ phẩm sao?”
Cô Thái: “Đúng vậy, ít nhất là thượng ngũ phẩm”.
Một người đàn ông cầm kiếm nói: “Được, vậy các cậu hãy đi theo tôi, những người khác không được vào trong”.
Thế là Ngô Bình và cô Thái được dẫn vào Kiếm Các.
Kiếm Các là một ngôi nhà ba tầng, trông có vẻ không lớn lắm, vào trong thì thấy xung quanh trống trải, không có bóng người.
Lúc này, có giọng nói vang lên: “Chúng tôi đã biết chuyện rồi, nhóc con, cậu tên gì?”
Một giọng nói già nua từ xa vọng đến, truyền vào tai Ngô Bình.
“Vãn bối là Ngô Bình”.
“Thi triển kiếm pháp của cậu đi”. Người đó nói.
Ngô Bình lập tức thi triển ba chiêu mười hai thức của Lôi Vân Tam Thức ra, uy lực thức thứ hai mạnh hơn thức thứ nhất, thức thứ ba thì còn dũng mãnh hơn, kiếm quang vừa xuất hiện thì kiếm khí lập tức bao trùm lấy toàn bộ Kiếm Các.
Ngô Bình thu kiếm về, chủ nhân của giọng nói đó bật cười: “Khá đấy, có thể xếp vào võ kĩ thượng tam phẩm”.
Cô Thái ở bên cạnh, giật mình nói: “Thượng tam phẩm sao?”
Giọng nói đó tiếp tục nói: “Hôm nay Kiếm Các mở cửa nhận đồ đệ”.
Ông ta vừa dứt lời thì tiếng chuông trên đỉnh Kiếm Các đột nhiên vang lên, tiếng sau nối đuôi tiếng trước, liên tục chín tiếng.
Các nhân vật cấp cao của Thái Hoàng giáo nghe thấy tiếng chuông đều cảm thấy giật mình, giáo chủ và các trưởng lão cố vấn đều đổ hết về Kiếm Các.
Cô Thái cũng bất ngờ đến ngây ra, cô ta kéo Ngô Bình, khẽ nói: “Cuối cùng Kiếm Các cũng đã thu nhận đệ tử, Cậu Ngô, cậu lợi hại thật”.
Ngô Bình hơi bất ngờ, hỏi: “Trước đây Kiếm Các không nhận đệ tử sao?”
Cô Thái lắc đầu: “Mặc dù luôn có người thừa kế kiếm đạo nhưng chưa từng nhận đệ tử, vì yêu cầu của Kiếm Các cực kỳ cao, từ khi Thái Hoàng giáo thành lập cho đến nay, chưa từng có người nào đạt được yêu cầu của Kiếm Các”.
Lúc này, giáo chủ và các trưởng lão cố vấn cùng vào trong một không gian thần bí trên bầu trời của Kiếm Các. Trong không gian có một điện khác, ở đó có ba người đàn ông trông có vẻ chưa đứng tuổi lắm, trạc chừng bốn năm mươi tuổi, đang ngồi trên ba chiếc ghế dựa.
Thái Hoàng giáo chủ mặc đồ tím, đeo ngọc, đầu đội vương miện, trông rất cao quý nhưng lúc này, khi nhìn thấy ba người đó cũng phải cung kính quỳ dưới sàn chào: “Trình Phong Nghi chào ba vị tiền bối”.
Ba người đó là ba nhân vật đầu não của Kiếm Các, người đời gọi là kiếm lão. Thân phận của họ thần bí, chỉ có một số rất ít quan chức cao cấp của Thái Hoàng giáo biết được lai lịch của họ.
Người đàn ông ngồi giữa có mái tóc trắng còn hai người kia đều là tóc đen, ông ta rất điển trai, mặc bộ đồ màu lam, nói: “Năm xưa chúng tôi đã có giao ước với tổ sư của các người, chúng tôi trấn giữ Thái Hoàng giáo, sau này chỉ cần gặp được nhân tài phù hợp thì chúng tôi sẽ lập tức thu nhận người đó làm đệ tử, truyền thụ võ học”.
Giáo chủ Trình Phong Nghi hỏi thử: “Tiền bối, cậu nhóc này được ba vị tiền bối chọn là cơ duyên của cậu ấy, nhưng hai nhà mình như một nhà, Liễu trưởng lão của đỉnh Ngũ Liên đã nhận cậu ấy làm đệ tử rồi, không biết hai bên có thể cùng dạy một đệ tử không?”
Trình Phong Nghi biết rõ, người mà ba nhân vật lớn này chọn nhất định phải là thiên tài trong các thiên tài, dù là đệ tử nòng cốt của giáo cũng không thể bì được. Sao ông ta có thể từ bỏ nhân tài như thế được, đương nhiên là phải giành thử.
Người ở bên có mái tóc bạch kim, trán có ký hiệu một ngọn lửa, nói: “Ba người chúng tôi chỉ nhận một đệ tử này thôi, sao có thể san sẻ với tiểu bối được”.
Trình Phong Nghi cười, nói: “Tiền bối, chuyện gì cũng có trước có sau …”
Người bên phải nghe vậy thì hừm một tiếng lạnh lùng, lông trên người Trình Phong Nghi dựng ngược hết lên, ông ta thót tim, vội vã nuốt mấy lời chưa nói hết xuống lại, sau đó tằng hắn, nói: “Vậy để tôi về nói chuyện lại với Liễu trưởng lão, thuyết phục cô ấy đồng ý”.
Người ở giữa phất tay: “Chúng tôi chỉ thông báo cho cậu biết thôi, được rồi, cậu lui xuống đi”.