Đường Băng Vân: “Đúng, đây sẽ là thủ đoàn đầu tiên của họ, nếu không đạt được hiệu quả thì mới dùng luật giang hồ”.
Nhắc đến luật giang hồ, Đường Băng Vân nghiêm mặt nói: “Lần này, tôi đã dẫn theo rất nhiều cao thủ, Đường Có thể trụ ở đây hay không thì phải xem có qua được thời hạn bảy ngày không”.
Ngô Bình cau mày: “Tại sao lại là bảy ngày?”
Đường Băng Vân thờ ơ nói: “Đó là quy định của Thánh nhân, bất kỳ thế lực nào có thể sống được qua bảy ngày thì sẽ cắm rễ được ở Thiên Kinh”.
Ngô Bình từng nghe Diệp Thiên Tông nhắc đến “Thánh nhân”. Đại khái là sau khi dựng nước, có một vị cao nhân tu vi thâm sâu không lường trấn thủ ở Thiên Kinh và được mọi người gọi là “Thánh nhân”. Nhưng đến Diệp Thiên Tông cũng chưa từng gặp người này bao giờ. Có tin đồn rằng ngày xưa nếu không có vị Thánh nhân ấy ra tay thì nước Viêm Quốc đã bị tiêu diệt rồi.
Chuyện này cũng là Diệp Thiên Tông nghe kể lại nên Ngô Bình càng không biết gì, anh chỉ biết có một nhân vật như vậy ở Thiên Kinh thôi.
Anh hỏi: “Ông nội cô có biết vị Thánh nhân ấy không?”
Đường Băng Vân nhìn ra ngoài rồi mới nhỏ giọng nói: “Ông nội tôi từng gặp người đó rồi”.
Ngô Bình nổi hứng: “Hả? Đó rốt cuộc là ai?”
Đường Băng Vân: “Một tu chân bị phong ấn nhiều năm được cả nước nuôi dưỡng. Ngày xưa, ong tôi đã ở cảnh giới Địa Tiên rồi mà vẫn thấy tu vi của người ấy cao thâm khó lường”.
Ngô Bình hỏi: “Người đó trông như thế nào?”
Đường Băng Vân: “Vì có một lớp ánh sáng bao bên ngoài nên không rõ dung mạo”.
Ngô Bình: “Vậy là người của thời tiền sử, lẽ nào là thiên tiên?”
Đường Băng Vân: “Chịu, sau khi trấn thủ Thiên Kinh, Thánh nhân không còn quan tâm chuyện đời nữa, như kiểu sợ bị mọi người quấy rầy ấy, vì thế đã lập ra quy định trên. Bất kỳ thế lực nào sống được quá bảy ngày ở Thiên Kinh thì sẽ trụ lại ở đây, những người khác không được quấy phá”.
Ngô Bình gật đầu: “Nói vậy là bảy ngày tới sẽ vô cùng nguy hiểm”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Đúng, các thế lực khác sẽ giở đủ trò, tôi cũng không biết có trụ được không nữa”.
“Cô có biết đối thủ chính là ai không?”, Ngô Bình hỏi, nếu anh đã đồng ý giúp thì phải tìm hiểu kỹ.
Đường Băng Vân: “Phong Tiên và Vu Vương”.
Ngô Bình đã nghe danh của hai người này từ lâu, giới giang hồ ở Thiên Kinh có các nhân vật lớn như Tiểu Võ Hoàng, Phong Tiên, Tài Thần, Độc Phật, Quỷ Vương và Vu Vương.
Ngày trước, Diệp Thiên Tông gần như phải dồn hết toàn lực thì mới có thể trừ khử được Độc Phật, từ đó đủ thấy các thế lực này khủng khiếp cỡ nào.
Phong Tiên biết coi tướng số, nghe đâu đoán rất chuẩn, đến độ giờ điên điên khùng khùng luôn rồi. Mỗi tháng, ông ta chỉ reo ba quẻ, những người được ông ta xem cho đều có địa vị cao quý.
Còn Vu Vương là một cao thủ Vu thuật của Đông Nam Á, tinh thông bùa ngải. Rất nhiều người nổi tiếng, đại gia hay nhân vật lớn đều muốn được ông ta chỉ dẫn cho.
Vì thế, Phong Tiên và Vu Vương quen biết rất rộng, họ không chỉ là người trong giang hồ, mà còn có thể hô mưa gọi gió.
Họ chỉ cần nói một câu, sẽ có rất nhiều người trong giang hồ cam tâm tình nguyện bán mạng cho họ chỉ để lấy lòng họ.
Ngô Bình: “Hai người này đúng là khó chơi thật, họ quen biết rất rộng, thực lực lại mạnh”.
Đường Băng Vân: “Đúng thế, nên tôi mới thấy nhức đầu”.