Ngô Chấn Đông là người nóng tính, ông ấy nói: “Cô như thế chẳng phải đang gài bẫy người khác sao? Món đồ chỉ đáng giá mấy trăm đồng mà cô đòi chúng tôi đền mấy triệu, làm gì có lý đó”.
Người phụ nữ trung niên cười lạnh: “Tôi thấy ông thật thà mới cố tình nói món đồ hơn chục triệu có giá ba triệu, nếu như các người đã không biết tốt xấu, vậy được, giá của chiếc vòng ngọc này là mười triệu, không trả đủ thì đừng mong đi khỏi đây”.
“Gì cơ? Mười triệu? Sao cô không đi cướp đi”, Ngô Chấn Đông giận dữ.
Dù gì thì Trương Lệ cũng là người hiểu biết, bà biết năng lực của con trai mình, người thông minh không chịu thiệt trước mắt, bà nhìn người phụ nữ trung niên, hỏi: “Cô muốn chúng tôi đền mười triệu thật sao?”
Người phụ nữ trung niên cười lạnh lùng: “Không sai, mười triệu, không được thiếu đồng nào”.
Người phụ nữ đó rất tinh mắt, bà ta vừa nhìn là đã thấy chiếc vòng ngọc Trương Lệ đang đeo, đấy là Lục Đế Vương Băng thật sự, người đeo loại vòng tay này nhất định giàu có. Vì vậy, bà ta đã tăng giá từ hai trăm lên ba triệu, sau cùng là mười triệu.
Bà ta làm mưa làm gió ở đây quen rồi, chồng bà ta là một tay giang hồ có tiếng, quen biết rất nhiều nhân vật lớn, vì vậy ai cũng dám lừa. Kiểu người như Trương Lệ và Ngô Chấn Đông vừa nhìn là biết người thật thà, bà ta thích nhất là lừa mấy du khách vừa thật thà vừa giàu có thế này.
Công ty của Trương Lệ có tài sản lên đến mấy nghìn tỷ, đương nhiên bà không xem mười triệu đáng là bao. Bà thấy đối phương ngông cuồng như vậy thì đưa một tấm chi phiếu qua, nói: “Đây là chi phiếu mười triệu, có thể đổi tiền ở tất cả các ngân hàng lớn trong nước”.
Người phụ nữ trung niên ngây ra, vậy là đưa mười triệu sao? Bà ta vốn tưởng đâu đối phương sẽ tranh cãi, sau đó trả được hai ba triệu là ngon lắm rồi, ai ngờ lại đưa cho bà ta mười triệu mà không thèm chớp mắt.
Bà ta vội cầm lấy chi phiếu rồi đưa cho người đàn ông trung niên phía sau kiểm tra. Người đó xem qua rồi gật đầu, nói: “Chi phiếu không có vấn đề gì, để tôi gọi điện kiểm tra thêm lần nữa”.
Ngô Chấn Đông không ngờ Trương Lệ lại trả tiền nên vừa tức vừa nóng ruột, nhưng đã bị Trương Lệ bấm tay, rồi gật nhẹ đầu.
Ngô Chấn Đông cả đời nghe lời vợ, chỉ đành nén cơn giận xuống.
Sau khi chắc chắn chi phí không sai thì người phụ nữ trung niên đó mới cười nói: “Xem như các người biết điều, tôi nhắc nhở các người, chồng tôi là nhân vật lớn, sau khi các người quay về đừng nghĩ đến việc sinh sự, nếu các người sinh sự thì chồng tôi sẽ có cách trị các người”.
Trương Lệ bình thản đáp: “Chúng tôi hiểu, của đi thay người”.
Bà nói xong thì kéo Ngô Chấn Đông ra ngoài.
Ngô Chấn Đông ra khỏi trung tâm mua sắm thì không kiềm được, nói: “Bà xã, sao lại trả tiền?”
Trương Lệ nói: “ Chúng ta chưa nắm rõ tình hình ở đây lại ở trên địa bàn của người ta, nếu cãi nhau thì người chịu thiệt sẽ là chúng ta. Hơn nữa những chuyện thế này, tốt nhất nên để Tiểu Bắc xử lý”.
Bà nói xong thì gọi điện cho Ngô Bình.
Ngô Bình đang xem tài liệu của Thiên Long, khi nhận được điện thoại của Trương Lệ thì cười nói: “Mẹ, tìm con có việc gì không?”
Trương Lệ nói: “Cũng không có chuyện gì lớn”. Sau đó kể lại đầu đuôi sự việc.
Ngô Bình nghe xong thì vừa giận vừa kinh ngạc: “Có người tham lam đến vậy sao? Bố mẹ ở yên đó, con đến ngay”.
Anh tắt máy thì lập tức điều trực thăng bay đến trung tâm mua sắm đó.
Hoa Giải Ngữ thấy anh vội vàng đi ra ngoài thì liền chạy theo hỏi: “Long chủ, đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Bố mẹ tôi bị người ta gài, lừa mất mười triệu, tôi phải qua đó xử lý”.
Hoa Giải Ngữ nói với ánh mắt giận dữ: “Gan lớn thật đấy, dám lừa bố mẹ của Long chủ, nhất định không thể bỏ qua cho bọn họ”.
Cô ấy lập tức nhấn điện thoại, tiếp đó, hơn một nghìn chiến sĩ mặc đồ chiến đấu đặc chủng xông đến, tập hợp trước quảng trường tổng bộ Thiên Long.
Ngô Bình thấy nhiều người xuất hiện như