Ngô Bình thấy cô ta ăn ngon như vậy thì cảm thấy đồng cảm: “Đã rất lâu rồi cô không ăn đồ bên ngoài à?”
Trần Mộng: “Đồ ăn ở đây đầy đủ, nhưng ăn gì cũng không có vị”.
Ngô Bình chộp lấy một khối san hô, cho vào miệng nhai, quả nhiên không có mùi vị gì, nhổ san hô ra rồi nói: “Thế giới này khá kỳ lạ”.
“Thế giới Linh Vương tạo ra có thể không lạ được sao?”, Trần Mộng như đã lâu rồi không nói chuyện với con người, vô cùng giỏi ăn nói: “Tôi và anh cũng cùng đến Thủy phủ à?”
Ngô Bình không ngờ cô ta lại hỏi thẳng như vậy, cậu cũng không phủ nhận, gật đầu: “Đúng vậy, tôi nghe nói trong Thiên Nhất Thủy Phủ có bảo bối, tôi muốn đi lấy một ít”.
Trần Mộng cười nhạo: “Vậy thì đừng nghĩ nữa, lối vào duy nhất của Thiên Nhất Thủy Phủ đã bị một nhóm người kiểm soát, muốn vào phải thì trả một cái giá rất lớn mới được. Thực lực của những người này rất mạnh, có đánh cũng không đánh lại, một là bỏ cuộc, hai là để mặc chúng bày bố”.
Nhìn thấy vẻ mặt căm hận của Trần Mộng, Ngô Bình biết cô ta từng bị đám người đó chèn ép, bèn hỏi: “Lối vào ở đâu?”
“Có một cái ao sâu, nước rất sâu, xung quanh đều bị chúng khống chế. Muốn vào Thủy Phủ, chỉ có thể đi qua cái ao, chúng ngồi ở đó thu tiền”.
“Bao nhiêu tiền?”, Ngô Bình hỏi, cậu nghĩ chỉ cần không nhiều thì bỏ tiền ra cũng được.
Trần Mộng quay đầu nhìn cậu: “Anh muốn trả tiền để vào à?”
Ngô Bình cười nói: “Chỉ cần không quá đáng thì đưa chút tiền cũng chẳng có vấn đề gì”.
“Anh có tiền thì đi đi, một trăm triệu tiền Tiên”, Trần Mộng nói.
Ngô Bình nhíu mày: “Một trăm triệu?”
Cái giá không cao với cậu, nhưng chắc chắn cũng không thấp. Nếu cậu bỏ ra một trăm triệu để mua một thứ gì đó, cậu sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng nếu đưa một trăm cho người khác thì chắc chắn sẽ khiến cậu không vui.
Đợi Trần Mộng ăn xong, Ngô Bình hỏi: “Cô Trần, có thể dẫn được cho tôi không?”
Trần Mộng nhổ ra xương chân gà ra rồi nói: “Đừng trách tôi không cảnh cáo anh, cho dù anh có trả tiền, chúng cũng sẽ không cho anh qua dễ dàng. Trên đời này, tiền bạc không mua được tôn nghiêm”.
Ngô Bình khẽ cười: “Tôn kính rồi mới đến võ lực, cũng không thể vừa gặp đã đánh nhau chứ”.
Trần Mộng cũng không nói gì nữa: “Đi theo tôi”.
Hai người sóng vai phi độn, sau khi đi hàng ngàn dặm thì nhìn thấy một khu vực có rất nhiều thực vật thủy sinh mọc lên. Thực vật thủy sinh ở đây phát triển rất cao, cao từ hàng chục đến hàng trăm mét, có rất nhiều loài sinh vật sống ở trong nước.
Những sinh vật này rất giống cá ở đại dương, chẳng qua chúng có khả năng bay. Chẳng hạn như khi Ngô Bình vừa đến, một con cá sấu khổng lồ xuất hiện, há miệng cắn bọn họ.
Ngô Bình giơ tay lên, một bàn tay cực lớn được ngưng tụ từ Thất Tinh Trảm Đạo Lực xuất hiện trong không trung, năm ngón tay vươn ra đánh văng con cá sấu.
“Bốp!”
Con cá sấu kêu lên, bị đánh đến mức xoay vòng văng đi, đập mạnh vào trong đống bèo, không rõ sống chết.
Trần Mộ ngạc nhiên, vì Cửu Cung Thiên Cơ Đồ nên người ngoài không thể nhìn rõ tu vi của cậu. Nhưng bây giờ có thể thấy e là thực lực của cậu đã ở cấp Thần Thông rồi.
Sau khi đánh bay con cá sấu, Ngô Bình bay lên không trung thì nhìn thấy cách đó hàng chục dặm có một cái ao, vài ngôi nhà được xây ở xung quanh ao, mặc dù đơn giản nhưng sống ở đó cũng không có vấn đề gì.
Trần Mộng nhìn mấy căn nhà đó nói: “Đều là do chúng xây đấy”.
“Chúng ta qua đó”.
Ngô Bình bay về phía ao, hai người vừa đáp xuống đã có bốn người bay đến từ nhiều hướng, trong đó có một người đàn ông mặc áo xanh, lông mày màu vàng, mắt xám, mặt ngựa. hắn quái gở nói: “Làm gì đấy?”
Ngô Bình nhìn đối phương nói: “Tôi đến hồ rửa tay thôi, các người là ai, tại sao lại ngăn cản tôi?”
Người áo xanh hừ một tiếng: “Mở to mắt ra nhìn cho rõ, đây là chỗ của bọn tao, mày muốn vào thì phải trả tiền, hiểu chưa?”