Thấy hai chị em vào phòng, Phương Phương thấp giọng nói: “Công tử không cảm thấy kỳ quái à?”
Ngô Bình: “Cái gì kỳ quái?”
Phương Phương: “Hai người kia đẹp như vậy mà lại ở nơi rách nát thế này, với vẻ ngoài của họ, các công tử nhà giàu nên đạp nát bệ cửa cầu hôn từ lâu rồi, sao có thể suy sụp tới mức này”.
Ngô Bình cười hỏi: “Nên cô cảm thấy họ đang diễn?”
Phương Phương: “Công tử, vừa rồi Chu Khuynh Thành nấu ăn nhưng tôi quan sát tay cô ta thì thấy nõn nà mịn màng lắm, không hề có vết chai. Thêm nữa là tuy quần áo giản dị nhưng lót bên trong là vải loại tốt”.
Ngô Bình nâng ly trà, thản nhiên nói: “Tôi đã phát hiện ra mấy thứ này từ đầu rồi”.
Phương Phương: “Công tử, tôi cảm thấy chuyện là ác bá ức hiếp đều là giả, tí nữa chúng ta hỏi hàng xóm chung quanh, đảm bảo họ sẽ lòi”.
Ngô Bình: “Không cần lo lắng, tôi muốn xem mục đích của họ là gì!”
Một lát sau, hai chị em đã thu dọn xong, chuẩn bị theo Ngô Bình rời đi.
Ngô Bình cũng không vội vàng, anh nói: “Ảo thuật của hai người cũng tạm, tiếc là không lừa được tôi!”
Hai cô gái hoảng hốt, Chu Thiên Mi nói: “Công tử đang nói gì thế?”
Ngô Bình vung tay, chân lực chấn động, anh dùng một loại chân lực trong mười hai chủ khiếu, có thể phá tan ảo cảnh. Ngay tức khắc, cảnh vật chung quanh xảy ra thay đổi, hai cô gái xinh đẹp biến thành hai người phụ nữ khoảng bốn, năm mươi, vẻ ngoài xấu xí, chẳng phải mỹ nhân gì cả.
Hai người hoảng sợ, quay thân định chạy thì cảm thấy cơ thể nặng nề, bị Ngô Bình gạt ngã trên đất.
Ngô Bình đạp lên lưng một trong hai, lạnh lùng nói: “Các người dùng trăm phương nghìn kế, vận dụng ảo ảnh lừa tôi tới đây, để làm gì hả? Với lại Chu Thiên Mi trước đó ở đâu?”
Hóa ra Chu Thiên Mi ban đầu anh gặp là thật nhưng kẻ anh gặp lúc quay về là giả. Dù anh nhìn ra nhưng không vạch trần, vì để xem họ có mục đích gì.
Người phụ nữ nói: “Tôi khai, chị em họ bị chúng tôi nhốt trong sân khác, đừng giết chúng tôi!”
Ngô Bình: “Các người tiếp cận tôi làm gì? Ai là chủ mưu đứng sau?”
Người phụ nữ: “Chúng tôi nhận được lệnh đi theo cậu vào Huyền Minh giáo, sau đó nghĩ cách khiến cậu bị đuổi ra khỏi giáo”.
Ngô Bình thắc mắc: “Bị đuổi khỏi Huyền Minh giáo sao?”
Người phụ nữ gật đầu: “Đúng vậy. Chỉ cần đạt được mục tiêu này thì chúng tôi sẽ thành công, họ sẽ cho chúng tôi phần thưởng lớn”.
Ngô Bình: “Rốt cuộc người chủ mưu là ai?”