Thiên Phong thấy sự việc sắp mất kiểm soát thì nóng ruột, ông ta cũng không quan tâm đến Ngô Bình nữa, vội nói: “Các vị bớt giận, tôi đã nói rồi, nhất định nhà họ Thiên sẽ cho mọi người một câu trả lời”.
Ngô Bình: “Nếu như muốn có câu trả lời thì hãy cho tôi câu trả lời trước đi, vì nếu như tôi không đủ thực lực thì bây giờ tôi đã chết trên võ đài rồi”.
Cậu chủ Thiên tức đến trợn tròn mắt, nói với vẻ nham hiểm: “Nhóc con, mày biết mà đang làm gì không?”
Ngô Bình cười khẩy: “Anh chính là cậu chủ Thiên đúng không? Trước đây phái người bảo tôi nghe theo sự sắp xếp của các người, giúp các người kiếm tiền nhưng tôi không nghe, nên anh muốn hại chết tôi. Ha ha, các người kiếm tiền nhờ Thiên Khuyết theo cách này sao?”
Cậu chủ Thiên tức giận, nói: “Mày muốn chết mà”. Hắn ta nói xong thì đưa tay ra tóm lấy Ngô Bình.
Hắn ta là cậu chủ của nhà họ Thiên, đương nhiên thực lực rất mạnh, nhưng dù có mạnh đến đâu thì cũng không thể bì được với thiên kiêu siêu cấp trên bảng Đại Tiên, vì vậy, theo Ngô Bình thấy thì đòn đó của hắn ta có rất nhiều sơ hở.
“Ọc”.
Ngô Bình đấm lên mặt hắn ta làm móp cả mặt, răng cũng gãy hết.
Thiên Phong giận dữ: “Hỗn láo”. Sau đó cũng ra tay với Ngô Bình.
Sau khi Ngô Bình ngưng tụ dương thần thì có thể giết được tu sĩ bình thường mà không cần phải mượn ngoại lực, Thiên Phong đó chỉ là Đạo Cảnh tầng bốn, sao có thể là đối thủ của Ngô Bình?
“Ầm”.
Ngô Bình đấm bay Thiên Phong, sau đó đưa chân giẫm lên đầu ông ta, lạnh lùng nói: “Đồ rác rưởi, dám ra tay với tôi, ai cho ông dũng khí đó vậy?”
“Dừng tay”.
Một người đàn ông xuất hiện trên võ đài không biết từ lúc nào.
Cậu chủ Thiên bị đánh tả tơi nhìn thấy người đó thì vội nói: “Cha, tên này đánh con”.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cậu chủ Thiên, cậu chủ Thiên liền cúi đầu, không dám nói gì thêm.
Người đàn ông nhìn sang Ngô Bình, nói: “Tôi là gia chủ nhà họ Thiên, Thiên Thắng Uy. Chuyện này đúng là lỗi của nhà họ Thiên, cậu muốn thế nào?”
Ngô Bình: “Rất đơn giản, cho nhà họ Thiên các người hai sự lựa chọn, một là bồi thường cho tôi một khoản tiền, cũng không cần nhiều, tôi chỉ cần một nghìn tỷ tiền Đại Đạo thôi. Lựa chọn thứ hai là để cậu chủ Thiên lên võ đài đánh với tôi một trận công bằng, không màn sống chết”.
Cậu chủ Thiên tái mặt, một nghìn tỷ là con số quá lớn, nhưng bảo hắn ta lên võ đài thì hắn ta lại không dám. Lúc nãy Ngô Bình vừa ra tay thì hắn ta đã biết mình không phải đối thủ của anh, nếu phải lên võ đài thật thì hắn ta sẽ chết chắc.
Thiên Thắng Uy lạnh lùng đáp: “Được, cho cậu một nghìn tỷ”. Ông ta quăng túi tiền qua cho anh.
Ngô Bình liếc nhìn sơ số lượng rồi lạnh lùng đáp: “Được, chuyện này kết thúc ở đây, tôi sẽ không truy cứu nữa. Xin gia chủ Thiên để tôi về, tôi sợ ở lại đây thì nhà họ Thiên các ông sẽ trả thù tôi”.
Thiên Thắng Uy chỉ tay, một cánh cửa liền xuất hiện trước mặt Ngô Bình, ông ta nói: “Cậu có thể đi được rồi”.
Ngô Bình chắp tay chào mọi người xung quanh: “Các vị, hẹn gặp lại”. Anh nói xong thì đi vào trong.
Sau khi vào trong cửa thì anh đã ra khỏi Thiên Khuyết.
Anh ra khỏi Thiên Khuyết thì lập tức quay về núi Nguyên Thủy, tìm gặp Giang Sơ Nhan, hỏi về tình hình của nhà họ Thiên.
Giang Sơ Nhan nghe anh đắc tội với nhà họ Thiên thì chợt thấy lo lắng, nói: “Nhà họ Thiên là một thế lực siêu mạnh nằm trên cả tiên giới, mặc dù Nguyên Thủy Sơn lớn mạnh nhưng phần lớn sức ảnh hưởng lại bị giới hạn bởi Nguyên Thủy tiên giới, ra khỏi Nguyên Thủy tiên giới, ở địa bàn của người khác thì cũng sẽ không quá ngông cuồng. Nhưng nhà họ Thiên thì khác, nhà họ Thiên là thế lực siêu cấp, vượt ngoài tiên giới, ở rất nhiều tiên giới đều có sức ảnh hưởng lớn. Nói trắng ra, họ cao hơn Nguyên Thủy Sơn một bậc”.
Ngô Bình: “Nhà họ Thiên có cao thủ cảnh giới Hỗn Độn sao?”
Giang Sơ Nhan: “Chắc chắn có, hơn