Người phụ nữ gật đầu: "Đúng vậy, chồng tôi gây tai nạn giao thông, đụng trúng khiến người ta bị thương nên giờ đang bị giam giữ".
Ngô Bình: "Không cần quá lo lắng, nếu đụng trúng thì chữa cho người ta là được. Việc còn lại bảo hiểm sẽ lo".
Người phụ nữ rơi nước mắt: "Bảo hiểm tai nạn giao thông của chồng tôi hết hạn rồi, vẫn chưa kịp nộp tiền gia hạn nên giờ chúng tôi không có bảo hiểm".
Ngô Bình thấy người phụ nữ này mặc quần áo cũ nát, gia cảnh xem ra cũng không khá giả gì. Anh hỏi tiếp: "Nhà chị được mấy cháu?"
Người phụ nữ: "Đứa lớn học tiểu học, đứa nhỏ mới bốn tuổi đang học mẫu giáo. Chồng tôi lái xe tải, mỗi tháng lương bảy nghìn tệ mà còn phải trả góp tiền nhà. Nhà tôi quả thực không đủ tiền chữa trị cho người ta".
Nói rồi người phụ nữ khóc nấc lên. Người phụ nữ không giống tới khám bệnh mà giống tới kể khổ hơn.
Ngô Bình: "Không cần lo lắng, chị đưa người bị thương đến chỗ tôi. Tôi sẽ chữa cho, không thu phí".
Người phụ nữ sững sờ, đáp: "Cậu chữa được thật sao? Người đó đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt cho bệnh nhân nguy kịch, mỗi ngày nằm phòng đó mất hơn mười nghìn tệ".
"Yên tâm đi, bệnh có nặng hơn tôi cũng chữa được, chị chỉ cần đưa người bệnh tới đây".
Người phụ nữ mừng rỡ đáp: "Cảm ơn bác sĩ, bác sĩ quả là người tốt".
Ngô Bình kê một ít thuốc, người phụ nữ kia mừng rỡ rời khỏi đó.
Lỗ Diễm lại thêm kinh ngạc, bác sĩ Ngô này không sợ rắc rối sao? Chữa bệnh miễn phí cho người bị nặng như vậy? Việc này...
Mỗi người bệnh từng được Ngô Bình chữa cho đều biết rõ mình đang mắc bệnh gì, làm theo phương pháp anh dặn sau đó thì đa số có hiệu quả tức thì. Có một số người bệnh cũ tái lại cũng được anh chỉ cho phương án điều trị.
Chỉ trong khoảng ba đến bốn phút là Ngô Bình thăm khám xong một bệnh nhân. Mà mỗi bệnh nhân sau khi được chữa xong, ra khỏi phòng bệnh đều vô cùng mừng rỡ, reo lên mấy câu kiểu như may mà gặp được thần y.
Bệnh nhân thì khá mê tín nên vừa nghe tin ở khoa nội có thần y thì đến cả bệnh nhân khoa ngoại, khoa nhi cũng ùn ùn kéo tới.
Trong một tiếng, Ngô Bình thăm khám được cho khoảng hai ba chục người. Dần dà, trước cửa phòng khám của anh người xếp hàng đông như trẩy hội. Đặc biệt là bệnh nhân của mấy phòng khám bên cạnh cũng nhiệt tình bon chen vào hàng ngũ này.
Hơn chín giờ, một bác sĩ nam chừng bốn mươi tuổi ở phòng khám bên cạnh không thấy một bệnh nhân nào tới chỗ mình. Ông ta cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi trợ lý của mình: "Bệnh nhân đâu hết rồi? Hôm nay ít người tới vậy sao?"
Trợ lý kia đi ra ngoài một chuyến, sau khi quay lại thì kinh ngạc nói: "Bác sĩ Triệu, bác sĩ mau ra đây xem".
Bác sĩ Triệu ngạc nhiên: "Chuyện gì vậy?"
Trợ lý: "Bác sĩ Ngô mới tới xem bệnh vừa nhanh vừa chuẩn nên các bệnh nhân đều tới chỗ anh ấy rồi".
Bác sĩ Triệu vô cùng bất ngờ: "Vừa nhanh vừa chuẩn sao? Nói bậy, những bệnh phức tạp thì đều phải dùng thiết bị quan sát, làm sao mà làm nhanh làm vội được?"
Trợ lý đáp: "Bác sĩ Triệu, bác sĩ đi thử là biết ngay thôi. Bác sĩ Hầu, bác sĩ Lục và cả chủ nhiệm Lưu đều sang xem anh ấy thăm khám cho bệnh nhân".
"Cái gì? Đều tới chỗ bác sĩ Ngô xem?", bác sĩ Triệu vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc, cũng chạy ra ngoài xem thực hư thế nào.
Trong phòng khám của Ngô Bình xuất hiện một cảnh tượng kỳ diệu. Một đám bác sĩ và chủ nhiệm khoa, bác sĩ điều trị chính đều chạy tới xem bác sĩ mới thăm khám cho bệnh nhân.