Tuần Quy Niên gật đầu: “Dĩ nhiên là có. Tôi có thể dạy cậu. Nếu cậu thành công liên hệ với sức mạnh Lão Quân, tám họ đều sẽ thừa nhận thân phận hậu duệ Thánh nhân của cậu”.
Ngô Bình nói: “Vậy làm phiền ông nhé”.
Tuần Quy Niên mời Ngô Bình đến một căn nhà. Đây là nơi sinh sống và tu hành của ông ấy. Tuần Quy Niên không có vợ con, nên nơi ở vô cùng yên tĩnh.
Ông ấy truyền dạy cho Ngô Bình một cách liên lạc với Thánh nhân, còn bảo không phải ai cũng có thể trao đổi với sức mạnh của thánh hiền. Lấy người bình thường làm ví dụ, nếu có một trăm nghìn người tu luyện theo cách của Tuần Quy Niên, thì cuối cùng chỉ có một, hai người thành công liên hệ được sức mạnh của thánh hiền mà thôi.
Tỉ lệ của tu sĩ thì cao hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một trên một triệu. Thế nên trao đổi với sức mạnh của thánh hiền là một chuyện rất khó.
Sau đó anh đã làm theo cách mà Tuần Quy Niên chỉ dạy, giải phóng tâm linh và cảm hứng sức mạnh của các thánh hiền trong vũ trụ bao la.
Không lâu sau, anh phát hiện cả nghìn ngôi sao lớn ở nơi thẳm sâu trong vũ trụ. Những ngôi sao lớn ấy ẩn chứa sức mạnh của thánh hiền.
Các thánh hiền đều hoá thành sao trời ư? Anh ngẫm nghĩ, nếu là ngôi sao, vậy có thể thi triển thuật Thâu Tinh để cướp sức mạnh thánh hiền trong các ngôi sao không nhỉ?
Một ngôi sao trong số đó sáng rực rỡ, khiến anh cảm nhận được khí tức quen thuộc. Anh biết đó là sức mạnh của tổ tiên Lý Nhĩ, bèn thi triển thuật Thâu Tinh.
Ngay lập tức, một luồng tinh lực từ trên trời giáng xuống, anh đã được đắm mình trong ánh sao. Liên hệ được tinh lực nghĩa là giữa anh và sức mạnh của Lão Quân đã thành công bắc một chiếc cầu liên lạc. Từ nay trở đi, anh có thể mượn dùng sức mạnh của Lão Quân và thi triển thánh thuật.
Tuần Quy Niên vô cùng kinh ngạc. Khi ông ấy nhìn thấy Ngô Bình được ánh sao bao bọc, lập tức chúc mừng anh: “Xem ra dòng máu Thánh nhân của cậu vô cùng thuần khiết, liên lạc với sức mạnh Thánh nhân dễ dàng như thế, thật đáng mừng!”
Ngô Bình cười: “Bây giờ tôi có thể dẫn người nhà chuyển đến đảo Thánh Uy rồi chứ?”
Tuần Quy Niên gật đầu: “Tôi sẽ đưa cậu đi đăng ký, tám họ sẽ cùng đưa ra quyết định. Sau khi tám họ đồng ý, cậu sẽ là hậu duệ Đại Thánh thứ chín của đảo”.
Ngô Bình hỏi: “Mất bao lâu vậy?”
Tuần Quy Niên đáp: “Nhanh thì ba ngày, lâu thì nửa tháng. Thông qua một cái là tôi báo cho cậu ngay”.
Ngô Bình theo chân Tuần Quy Niên đến một phủ nha. Anh vào đó ghi tên và tình trạng của hậu duệ Thánh nhân, cái này gọi là đăng ký.
Làm xong, Tuần Quy Niên định mời anh đi tham quan. Nhưng Ngô Bình còn bận viện, nên để lại một lá bùa ngọc liên lạc rồi chào tạm biệt.
Anh quay về đảo Hưng Long. Dưới sự quản lý của Đường Tử Di, Chu Thanh Nghiên, đảo Hưng Long đã khôi phục trật tự, cuộc sống của người dân về cơ bản đã đi vào quỹ đạo.
Nhưng hiện tại vẫn còn rất nhiều việc phải làm, ví dụ như cung cấp điện, cung cấp vật tư sinh hoạt, vân vân.
“Huyền Bình, trên đảo phải xây vài nhà máy điện, nếu không người dân không thể sinh sống được”, Đường Tử Di cất lời.
Ngô Bình nói: “Nhà máy điện à? Nhiệt điện gây ô nhiễm môi trường, hay chúng ta dùng điện gió đi?”
Đường Tử Di đáp: “Nhưng đảo không có nhiều gió, mà dùng sức gió để phát điện cũng không ổn định?”
Ngô Bình bảo: “Không sao. Anh có thể tạo ra một pháp trận gió lớn, có thể duy trì việc tạo gió mạnh và phát điện ổn định”.
Đường Tử Di mỉm cười: “May mà anh nghĩ ra được. Nhưng biết mua thiết bị phát điện ở đâu bây giờ?”
Ngô Bình nói: “Chuyện này cứ giao cho anh. Còn vấn đề gì khác không?”
Chu Thanh Nghiên đáp: “Củi, gạo, dầu và muối, đặc biệt là rau, đang vô cùng thiếu hụt. Giá cả hiện nay rất cao, phải được giải quyết càng sớm càng tốt”.