“Có phải anh đang lĩnh hội kiếm đạo cực kỳ lợi hại không?”, vừa nhìn thấy cậu, cô ta đã hỏi.
Ngô Bình cười nói: “Cô cảm nhận được à?”
Thạch Lan: “Không chỉ cảm nhận được, kiếm ý đáng sợ của anh còn quấy rầy khiến tôi tâm thần không yên. Nếu không phải tôi biết anh là bạn, e là tôi đã chạy trốn từ lâu rồi”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Có đến mức vậy không?”
Thạch Lan cười khổ: “Không khoa trương chút nào, khoa trương là công pháp mà anh tu luyện kìa”.
Ngô Bình biết rõ đó là uy lực của Vô Thượng Kiếm Điển, xem ra mình đã đánh giá thấp uy lực của Kiếm Điển rồi.
“Lát nữa tôi đến Tiên Kinh một chuyến, cô có muốn đi cùng không?”
“Tôi không đi, ở đây đợi anh về”, Thạch Lan nói: “Tôi phải tranh thủ khôi phục tu vi”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.
Đến giờ cơm tối, Ngô Bình gọi mẹ con nhà họ Lý đến, cùng dùng bữa với Thạch Lan.
Vợ Lý Thi Thư tên là Lạc Ngọc Đan, con gái tên là Lý Thi Đan, lấy một chữ trong tên của bố mẹ.
Ăn tối xong, Ngô Bình đến Tiên Kinh với Thạch Tất Đạt, Thạch Tất Đạt đã hẹn với người đó gặp nhau lúc bảy giờ tối nay rồi.
Quy mô của Tiên Kinh không kém gì Thần Kinh, thậm chí còn sầm uất hơn Thần Kinh, vì thật ra nền kinh tế của nước Tống phát triển hơn.
Nhưng nước Tống lại có lối kiến trúc cổ, khác hẳn với các tòa nhà hiện đại ở Thần Kinh.
Tầng ba tòa Bạch Ngọc ở Tiên Kinh.
Ngô Bình và Thạch Tất Đạt đáp xuống trước quán rượu này, sau đó đi đến tầng ba.
Người mà Ngô Bình muốn gặp đã đợi trong một phòng VIP trên tầng ba, dẫn theo hai người. Người này khoảng ngoài năm mươi, trắng trẻo, mập mạp, luôn nở nụ cười.
Nhìn thấy hai người, ông ta vội đứng dậy chào, cười nói: “Cậu Thạch, cậu giới thiệu cậu này một chút trước đi”.
Thạch Tất Đạt cười nói: “Ông chủ Lưu, vị này là cậu Ngô. Cậu Ngô mong có thể gặp được ông chủ Lưu để bàn chuyện hợp tác”.
Lưu Liên giơ tay ra, cười nói: “Tôi là Lưu Liên, rất vinh hạnh được gặp cậu”.
Ngô Bình: “Ông chủ Lưu khách sáo rồi, tôi đến đây là muốn hợp tác làm ăn với ông chủ Lưu”.
“Mời ngồi”, Lưu Liên nhường ghế lại cho Ngô Bình, ra lệnh cho người bưng nước rót trà.
Lưu Liên cười hỏi: “Có phải cậu Ngô cũng muốn bán đồ không?”
Ngô Bình: “Có vài món đồ gần giống với những món Thạch Tất Đạt bán cho ông trước đó”.
Lưu Liên cười nói: “Vậy thì dễ giải quyết, chúng ta mua bán theo giá thị trường”.
Ngô Bình: “Tôi muốn giao đổi bằng tiền Hạ”.
Tiền Hạ là tiền tệ của nước Đại Hạ, nó không thông dụng như tiền Tống – tiền tệ nước Tống. Trên thị trường, một đồng tiền Tống có thể đổi năm đồng tiền Hạ.
Lưu Liên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, vậy thì đổi thành tiền Hạ theo tỷ giá hối đoái. Nhưng cậu Ngô này, tiền Tống có tỷ lệ lưu hành trên thế giới cao hơn, cậu có chắc lấy tiền Hạ không?”
Ngô Bình: “Sau này nếu vẫn còn hợp tác, có lẽ tôi sẽ lấy một phần tiền Tống”.
“Vậy được”, Lưu Liên nói: “Có thể xem đồ ngay bây giờ không?”
Ngô Bình vung tay, bảy rương vật báu, ngay cả vài của báu mà cậu cất giữ đều xuất hiện dưới đất: “Đều ở đây”.