Trưởng thôn gật đầu: “Đúng thế, chúng tôi có thể đối phó với dã thú bình thường. Nhưng sâu trong rừng có yêu thú hoặc mãnh thú thì chúng tôi chịu. Khi chúng xuất hiện, chúng tôi phải rung chuông, Tiên Nhân nghe thấy tiếng chuông thì sẽ tới ngay rồi chém chết lũ dã thú”.
Ngô Bình không tin Tiên Nhân lại lương thiện như thế, có thể giúp đỡ mọi người không công: “Mọi người báo đáp Tiên nhân thế nào?”
Trưởng thôn: “Cứ ba năm, thôn chúng tôi lại nộp mười bé trai và bé gái đến hầu hạ cho Tiên Nhân”.
Ngô Bình: “Yêu thú có hay đến quấy phá mọi người không?”
Trưởng thôn: “Không ạ, mỗi năm chỉ một đến hai lần thôi”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Những đứa trẻ được đưa đi có trở về không?”
Trưởng thôn lắc đầu: “Không, chúng đi theo Tiên Nhân được sống sung sướng rồi thì sao chịu về đây chịu khổ nữa?”
Sau một hồi trò chuyện, Ngô Bình biết thôn này thuộc một quốc gia tên là nước Kim Ưng. Họ ở vùng hẻo lánh, vì thế không có ai quản lý, trấn cách họ gần nhất cũng phải đi bộ ba ngày mới tới.
Anh hỏi thêm về tình hình của nước Kim Ưng, trưởng thôn cũng không biết nhiều nên chỉ ậm ừ.
Ngô Bình định ngồi chơi một lát rồi đi, nhưng A Nghị quá thích anh nên đã mời anh đến nhà mình ở một đêm, cậu ấy còn bảo sẽ đi tìm gà đồi ngon rồi nấu cho anh thưởng thức.
Ngô Bình không thể từ chối, anh cũng thấy có điều kỳ lạ ở đây nên đồng ý ở lại.
Loáng cái đã đến buổi tối, A Nghị mang rất nhiều thịt thú rừng về, người trong thôn đều đến cùng tiếp đãi Ngô Bình và hát hò nhảy múa.
Hai cô gái xinh đẹp nhất thôn còn to gan mời anh nhảy cùng nên Ngô Bình cũng hoà vào cùng đám đông.
Sau buổi tiệc, anh được xếp ở trong một căn phòng tốt nhất, A Nghị ngủ ở ngoài để tiện cho anh sai vặt.
Đột nhiên Ngô Bình mở mắt, anh cảm thấy có sinh vật đáng sợ đang tới gần nên đã gọi A Nghị dậy hỏi: “Có muốn đi xem yêu quái với anh không?”
Anh rất thích cậu nhóc này, cậu ấy vừa thông minh vừa dũng cảm, đã thế còn lương thiện.
A Nghị mừng rỡ: “Có ạ”.
Ngô Bình: “Nhưng em không được nói gì, chỉ nhìn thôi”.
Vì thế, anh dẫn A Nghị cũng bay khỏi thôn rồi tiến về phía Nam. Từ trên cao, A Nghị nhìn thấy có một con gấu đen và một con chuột lớn đang nói chuyện với nhau bằng tiếng người.
Con gấu đen: “Chuột này, mấy người của Thánh Anh Tông bảo chúng ta chỉ được hù doạ, chứ không ăn thịt người, quá đáng thế nhỉ! Mình là yêu quái mà không cho ăn thịt người, thế thì sống có ích gì nữa?”
Con chuột khổng lồ: “Anh gấu chịu khó đi, tháng nào mình chẳng có thịt ăn”.
Gấu đen hừ một tiếng: “Tôi muốn ăn thịt người sống cơ”.
Con chuột: “Nhưng chúng ta không đắc tội với Thánh Anh Tông được đâu, nếu không nghe lời sẽ bị họ trừ khử đấy”.
Con gấu đen bực mình mắng nhiếc: “Người của Thánh Anh Tông đúng là nham hiểm, rõ ràng dùng người sống để luyện công rồi quẳng xác chết cho chúng ta, thế mà còn lừa những người kia rồi bắt họ mang ơn mang huệ, con người đúng là loài giả tạo”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình nhíu mày, sau đó đáp xuống chỗ hai con yêu quái.
Con gấu đen giật bắn mình rồi gào lên, định tấn công Ngô Bình.
Nhưng ngay sau đó, anh đã phóng khí tức ra làm nó sứng sờ, nó nằm rạp xuống đất rồi run rẩy nói: “Tham kiến thượng tiên”.
Con chuốt còn khiếp đảm hơn, nó run rẩy không dám nói một lời.