Rất nhanh sau đó, hai người đã đến một nơi trong thời không thần bí, nơi này chỉ có một tòa nhà nhỏ ba lầu, xung quanh sương mù bao phủ.
Trương Cổ Nguyệt hít sâu một hơi, đi đến trước cửa gõ vài cái, kính cẩn nói: “Trương Cổ Nguyệt bái kiến”.
Cánh cửa mở ra, một đồng tử mặc áo xanh đi ra, vẻ mặt kiêu căng, cậu ta lạnh nhạt hỏi: “Ai muốn kiểm tra?”
Trương Cổ Nguyệt nhường bước, chỉ vào Ngô Bình nói: “Là cậu ấy”.
Đồng tử liếc nhìn Ngô Bình, nói: “Anh có biết quy tắc không? Nếu không vượt qua bài kiểm tra, thì tiền anh nộp trước đó cũng sẽ không hoàn lại”.
Ngô Bình: “Tôi biết rồi”.
Đồng tử: “Nếu vượt qua kiểm tra, anh phải nộp thêm một khoản phí dùng, ước chừng gấp năm lần lúc đầu”.
Vẻ mặt Ngô Bình không đổi: “Tôi biết”.
Đồng tử gật đầu: “Vậy được, ở bên ngoài đợi một lát, tôi đi vào sắp xếp một lát”. Nói xong thì quay người đi vào, đóng cửa lại.
Ngô Bình không nhịn được bèn hỏi: “Giáo chủ, rốt cuộc là nộp bao nhiêu tiền?”
Trương Cổ Nguyệt: “Nếu con thông qua bài kiểm tra, tiền phải nộp chắc cũng có thể mua được nửa Huyền Minh Giáo”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Nửa Huyền Minh Giáo!”
Trương Cổ Nguyệt cười nói: “Con không cần lo lắng, tiền là do ta mượn, chia ra trả trong năm năm. Huyền Minh Giáo lấy được một phần tư Kim Long Môn, năm năm chắc chắn có thể trả được khoản tiền này”.
Ngô Bình có chút áy náy: “Nhưng nếu như vậy thì áp lực quá lớn”.
Trương Cổ Nguyệt nhìn anh, nói: “Huyền Bình, nếu con có thể tạo nên thành tựu ở đó, thì khoản tiền này đối với con mà nói không là gì cả”.
Ngô Bình gật đầu: “Giáo chủ, nhiều nhất là một năm, con sẽ thay người trả lại khoản tiền này”.
Trương Cổ Nguyệt vỗ vai anh: “Được, ta đợi tin tốt của con”.
Khoảng chừng mười phút sau, cửa lại được mở ra, đồng tử vẫy tay, nói: “Đi vào đi”.
Ngô Bình đi theo cậu ta vào trong tòa nhà. Trong tòa nhà có một cánh cửa bằng đồng, sau cửa có luồng sáng ba màu đang chuyển động, không biết dẫn đến nơi nào.
Đồng tử chỉ vào cửa: “Sau khi đi vào, anh sẽ tiến vào không gian mô phỏng hoàn cảnh vũ trụ Ngũ Hành. Nếu anh có thể ở bên trong đủ sáu tiếng đồng hồ thì xem như thông qua bài kiểm tra”.
Ngừng một lát cậu ta lại nói tiếp: “Đương nhiên, sáu tiếng đồng hồ chỉ là tiêu chuẩn. Chịu đựng càng lâu, chứng tỏ anh và vũ trụ Ngũ Hành càng phù hợp”.
“Lâu nhất có thể chịu đựng bao lâu?”, anh hỏi.
Đồng tử châm chọc nói: “Thế nào, anh nghĩ mình có thể chịu được hơn hai canh giờ? Tôi nói cho anh biết vậy, tu sĩ vũ trụ Minh Cổ các người, chưa có ai đạt chuẩn cả. Trước đó, có một tu sĩ vũ trụ Đạo Cảnh tầng năm đến, anh ta cũng chỉ kiên trì được sáu tiếng đồng hồ”.
Ngô Bình không nói thêm, trực tiếp đi vào.
Thân hình anh biến mất dần trong cánh cổng ánh sáng, đồng tử lắc đầu, tự nói: “Đồ ngốc!”
Bên ngoài cửa, Trương Cổ Nguyệt yên lặng đứng đợi.
Lúc này âm thanh của đồng tử lại vang lên: “Không cần đợi đâu, quay về đi”.
Trương Cổ Nguyệt ngây người: “Sao lại không cần đợi?”