Con dao đã cắm vào hõm vai của cô ả, chỉ cần Ngô Bình dùng sức một chút là sẽ cắt đứt động mạch chủ của cô ả.
Cô ả gào thét thảm thiết, ánh mắt càng thêm phẫn hận: “Anh sẽ phải hối hận”.
“Thả cô ấy ra…”, tên da đen nằm dưới đất cử động một chút, nhưng sau đó lại Ngô Bình đá cho ngất xỉu tiếp.
“Nếu cô không nói thì tôi sẽ dùng con dao này rồi lột từng lớp da mặt của cô, cô xinh thế này cơ mà, tôi sẽ lột mang về làm kỷ niệm”.
“Anh dám!”
Một giọng nói từ bên ngoài vang lên, một cô gái tóc ngắn bước vào, khí tức của cô ấy rất mạnh, hoá ra là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.
Ngô Bình híp mắt lại, trẻ thế này mà đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên rồi, rốt cuộc cô gái này là ai?
Cô gái bước tới cách anh ba mét rồi nói: “Tôi là Đường Băng Vân của Đường Môn”.
Ngô Bình ngạc nhiên, đây là Đường Băng Vân ư?
Ngay sau đó, anh đã sa sầm mặt: “Cô là Đường Băng Vân? Hai người này là thuộc hạ của cô?”
Đường Băng Vân: “Đúng, nếu anh không vượt qua được bài kiểm tra thì không đủ tư cách gặp tôi”.
Ngô Bình cười phá lên: “Kiểm tra kết thúc rồi, các người đi đi”.
Cô gái tóc xoăn trừng mắt nói: “Anh có ý gì?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ý của tôi là các người mau biến hết đi!”
Đường Băng Vân: “Anh đuổi tôi ư?”
Ngô Bình: “Đúng”.
Đường Băng Vân lườm anh rồi gằn giọng nói: “Đuổi chúng tôi không dễ vậy đâu”.
“Gì cơ?”, Ngô Bình cau mày: “Sư huynh tôi bảo muốn giới thiệu một cô gái họ Đường khá ưa nhìn cho tôi gặp, ra cũng chỉ vậy thôi”.
Khá ưa nhìn? Giới thiệu cho gặp? Đường Băng Vân sầm mặt xuống: “Anh coi đó là đi xem mắt chắc?”
“Chẳng lẽ không phải?”, Ngô Bình liếc nhìn ngực cô ấy rồi chẹp miệng: “Cũng to đấy, nhưng không biết có bị thâm không, nếu thâm thì tôi không thèm đâu”.
Ầm!
Mặt đất rung chuyển, một bóng người lao vụt tới, sau đó tung ra ba quyền và một cước tấn công vào chỗ hiểm của Ngô Bình.
Ngô Bình trông có vẻ như đang bỡn cợt, nhưng thực chất đang tập trung tinh thần. Đường Băng Vân vừa tấn công thì anh cũng nghênh chiến ngay, anh nghiêng người rồi đánh vào khuỷu tay của cô ấy.
Đường Băng Vân chú ý thấy thì đánh văng tay Ngô Bình ra rồi tung một quyền vào ngực anh.
Ngô Bình cúi xuống rồi vòng qua người Đường Băng Vân, sau đó đánh vào lưng cô ấy.
Bụp!
Anh ra tay rất nhanh, sau đó đánh vào mông Đường Băng Vân, xúc cảm mang lại khá tuyệt.
Đường Băng Vân suýt nữa nhảy dựng lên, cô ấy hét lớn rồi tấn công như vũ bão. Lúc này, cô ấy đã phát hiện Ngô Bình tu luyện quyền ý, kiến thức của anh rất rộng, quyền cước thì nhiều, anh toàn tung ra những đòn mà cô ấy chưa từng thấy.
Hai người dồn toàn lực chiến đấu trong một không gian hẹp, quyền qua cước lại, từng chiêu thức chí mạng như muốn tiêu diệt nhau.
Đường Băng Vân mới đột phá nên tu vi chưa ổn định, Ngô Bình thì đã tu luyện được thần ý, sắp tới quyền ý. Hơn nữa, kiến thức của anh lại nhiều, nền móng vững chắc nên hai người khó phân thắng bại.
Nhưng dẫu sao Đường Băng Vân cũng là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, từng đòn tấn công của cô ấy đều có uy lực phi phàm, khiến Ngô Bình phải tập trung tinh thần cao độ và dồn toàn lực ứng phó.
Hai người đánh từ trong phòng ra đến hành lang rồi tới đại sảnh, bàn ghế vỡ toang, cửa sổ kính cũng vỡ nát.
Đường Băng Vân như đã dùng đến sát chiêu, Ngô Bình hơi đuối sức, rõ ràng anh có thể nhìn rõ từng chiêu thức của cô ấy, thậm chí có thể đánh bại cô ấy bằng một chiêu ngay, nhưng lực bất tòng tâm nên anh đang thấy rất tiếc nuối.
Cảm giác tiếc nuối này khiến anh nảy ra một ý, đó là học thêm các chiêu thức của Đường Băng Vân.