Lãnh Như Bình nghe vậy thì lửa giận bốc lên, nói: “Lãnh Như Yên, thái độ đó là sao vậy? Hướng Hựu là vì muốn tốt cho chị, chị nghĩ bọn tôi rảnh mà đi quản chuyện của chị sao?”
Ngô Bình hạn hán lời, chuyện gì thế này. Anh chỉ tới chào hỏi một câu mà lại đột nhiên trở thành tâm điểm công kích?
Anh đang định giải thích thì mặt Lãnh Như Yên đanh lại, đột nhiên khoác tay anh rồi lạnh lùng nói: “Không sai, đây chính là bạn trai tôi”.
Năm Lãnh Như Yên ba tuổi thì đã mất mẹ. Không lâu sau, Liễu Thị này trở thành mẹ kế của cô, ba tháng sau bà ta hạ sinh Lãnh Như Bình. Lúc đó cô đã biết bố mình ngoại tình từ trước cả khi mẹ cô mất.
Cho nên, ngay từ nhỏ cô đã ghét người mẹ kế này, thường xuyên chống đối bà ta. Đương nhiên, Liễu Thị cũng chẳng phải dạng vừa, thường xuyên mượn uy Lãnh Kình Phong để giáo huấn Lãnh Như Yên ra trò. Tình trạng đó kéo dài đến tận khi Lãnh Như Yên tốt nghiệp xong đại học.
Sau khi tốt nghiệp, cô bắt đầu tham gia vào việc làm ăn của gia đình. Nhưng sau đó, để tránh xa hai mẹ con Liễu Thị, cô đã dọn ra ngoài sống riêng. Nếu không phải hôm nay bố cô gọi về để đi xem nhà thì cô sẽ không xuất hiện ở đây.
Nếu bình thường bọn họ móc mỉa Lãnh Như Yên thì cô cũng nhắm mắt cho qua, nhưng hôm nay có cả Ngô Bình ở đây mà bọn họ vẫn như vậy khiến cô vô cùng giận dữ, không thể không lên tiếng phản công.
“Bạn trai tôi rất tài giỏi, các người không cần lo cho tôi”, Lãnh Như Yên đáp.
“Tài giỏi?”, Lãnh Như Bình cười ha hả nhìn Hướng Hựu: “Anh, anh nói xem loại người vứt trên đường cũng không ai thèm để mắt đến này thì tài giỏi ở chỗ nào?”
Hướng Hựu cười đáp: “Người đàn ông tài giỏi ít nhất phải có sự nghiệp của riêng mình, không khiến người phụ nữ của mình chịu thiệt thòi. Còn anh ta, chỉ sợ còn lâu mới đạt tới tiêu chuẩn đó”.
Ngô Bình có thể nhận ra, Lãnh Như Yên không hề có địa vị trong nhà. Anh nhỏ giọng hỏi cô: “Như Yên, chúng ta qua bên kia ngồi nhé?”
Lãnh Như Yên gật đầu, hai người họ đang định đi thì Hướng Hựu đột nhiên nói: “Anh đến đây có lẽ cũng là để đặt cọc nhà phải không?”
Ngô Bình: “Không sai, tôi đang định mua nhà tặng Như Yên”, lúc đó anh đã hơi tức giận nên nói chuyện không hề khách sáo.
Hơn nữa anh và Lãnh Như Yên đã gần gũi nhau, giờ cô bị người ta bắt nạt, anh đương nhiên phải đứng ra bảo vệ, giúp cô trả đũa!
Hướng Hựu cười ha ha, đáp: “Mua biệt thự sao? Trước khi bốc phét thì anh cũng nên điều tra một chút, biệt thự ở đây bán hết rồi, chúng tôi phải đi tìm ông chủ Trác mới có cơ hội được mua. Lại còn mua biệt thự, anh nghĩ anh là ai hả?”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Tôi chẳng là ai cả, tôi tên Ngô Bình, là một trong những ông chủ đầu tư vào dự án vịnh Bạch Long này”.
Nói rồi, anh vẫy tay một cái, giám đốc phụ trách lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới hỏi: “Giám đốc Ngô, anh có gì dặn dò sao?”
Ngô Bình: “Biệt thự tốt nhất ở đây là căn nào? Đưa tôi đi xem xem”.
Giám đốc cười đáp: “Được ạ!”, nói rồi vội vã đi trước dẫn đường.
Đám người kia kinh ngạc. Chuyện gì thế này? Tên họ Ngô kia là ông chủ thật sao? Không phải chứ?
Ngô Bình kéo Lãnh Như Yên đi theo giám đốc phụ trách về phía căn biệt thự. Đám người Lãnh Như Bình vừa kinh ngạc vừa tò mò nên do dự một lát rồi cũng theo sau.