Cát Giai ngẩn ra, sau đó nhìn sang Ngô Bình với vẻ phức tạp. 500 triệu tiền Tiên thì anh ta có kiếm ba đến năm năm cũng không đủ.
Anh ta chợt hỏi Ngô Bình: “Ngô sư đệ, cậu luyện chế Cự Thần Đan thật à?”
Ngô Bình: “Đúng thế”.
Vũ Đại Cường: “Sư huynh, anh còn Cự Thần Đan không? Lấy ra cho Cát sư huynh xem đi”.
Thật ra Ngô Bình vẫn còn, lần này đến tham dự đại hội, anh không cần phải giấu tài nên lấy luôn một viên ra.
Ngay sau đó, Cát Giai đã trợn tròn mắt, sau đó cẩn thận cầm lấy viên đan dược. Sau một hồi ngắm nghía, anh ta lẩm bẩm: “Đan dược tốt! Đến thầy luyện đan giỏi nhất ở đây khéo cũng không làm được”.
Tuy Cát Giai không muốn tin trình độ của Ngô Bình, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, có muốn không tin cũng khó.
“Sư đệ đúng là nhân tài, bái phục!”, Cát Giai nói.
Ngô Bình: “Sư huynh quá khen!”
Cát Giai ổn định lại cảm xúc rồi mới nói: “Hôm nay được làm quen với Ngô huynh đúng là thu hoạch lớn nhất của tôi, để tôi dẫn anh đến một nơi”.
Ngô Bình cười hỏi: “Cát huynh định dẫn tôi đi đâu?”
Cát Giai: “Có mấy thiên chi kiêu nữ ở đỉnh Ngọc Hoa, các sư huynh của chúng ta đến đó mà toàn bị đuổi về, họ bảo là không qua được thử thách. Chuyện này đã khiến Ngạo Thế Đan Tông ta mất hết thể diện, nhưng Ngô huynh có trình luyện đan tài ba như vậy, chắc chắn có thể lên đỉnh ấy được để gặp ba mỹ nữ kiêu ngạo kia”.
Ngô Bình không có hứng thú với chuyện này, mỹ nữ mỹ niếc cái gì, anh chỉ muốn đi xem năm thần lò thôi.
Anh đang định từ chối thì Cát Giai lại nói: “Ngô huynh, ba người đẹp này đều là người có lai lịch, nghe nói họ đều có bảo bối tặng kèm, ai có thể thông qua khảo hạch của họ thì sẽ nhận được ba món bảo bối”.
Nghe thấy có bảo bối, Ngô Bình hỏi: “Bảo bối gì thế?”
Cát Giai: “Một lò luyện đan thượng cổ, nghe đâu không kém gì mấy lò luyện đan tốt nhất của chúng ta đâu. Còn có một viên đan dược bị phong ấn, nghe nói chưa ai có thể chinh phục được nên đành phong ấn lại. Cuối cùng là một ruộng thuốc”.
Ngô Bình: “Một ruộng thuốc ư? Ruộng thuốc mà cũng mang theo người được à?”
Cát Giai cười nói: “Ruộng thuốc đó là một Động Thiên, bên trong có nhiều dược liệu lắm. Ngô huynh, huynh thấy sao, có muốn thử không? Vừa có người đẹp, vừa có bảo bối đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Cát huynh, mục đích họ làm vậy là gì?”
Cát Giai cười phá lên: “Đương nhiên là tìm được một đức lang quân như ý rồi”.
Ngô Bình lắc đầu: “Ba người cùng tìm ư? Nhỡ họ đều ưng một người thì làm thế nào?”
Cát Giai: “Họ muốn chung chồng nên mới ở đỉnh Ngọc Hoa mà”.
Ngô Bình ngẩn ra, ba cô gái chung một người đàn ông ư?
Cát Giai: “Ngô huynh đừng ngạc nhiên, họ cùng vào sinh ra tử nên vô cùng thân thiết, vì thế mới quyết định có chung chồng. Tôi mà được hưởng cái phúc này thì có chết cũng đáng”.
Ngô Bình cười hỏi: “Cát huynh từng thử rồi à?”
Cát Giai nghe xong thì tỏ vẻ lúng túng nói: “Tôi bị đuổi ngay vòng gửi xe, kể ra cũng thấy hơi xấu hổ”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Đã có người ngoài thử chưa?”
Cát Giai: “Ngô huynh cứ đi thì biết, dưới đỉnh Ngọc Hoa người đông như biển, rất nhiều người muốn thử nhưng hầu hết đều không đủ tư cách, thậm chí còn không có cơ hội lên núi”.
Nghĩ tới lò luyện đan và ruộng thuốc, Ngô Bình hơi giao động, anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được, vậy chúng ta đến đó xem sao”.
Sau đó họ cưỡi độn quang bay đến đỉnh Ngọc Hoa.
Đỉnh này cách đây không xa nên họ chỉ bay một lát là đến, khi còn ở trên cao họ đã nhìn thấy có đến vài nghìn người tập trung ở đây, hầu hết là nam tu.