“Địa vị của chúng tôi ở bộ lạc không cao, nên chưa từng nhận được công pháp, tất nhiên cũng thất truyền rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Không sao. Tôi đã đến đây rồi, có thể dạy các anh một số công pháp”.
Người đàn ông sững sờ: “Anh đồng ý dạy công pháp cho chúng tôi sao?”
Ngô Bình nói: “Đúng vậy. Nhưng các anh buộc phải nói cho tôi biết mọi chuyện liên quan đến linh thổ Ngũ Hành”
Người đàn ông nghiến chặt răng, gật mạnh: “Được!”
Ngô Bình truyền cho một bộ công pháp và hai bộ võ nghệ, dạy cho người đàn ông này bằng phương pháp “thần thụ”. Trong đầu người đàn ông này xuất hiện rất nhiều thông tin. Người này vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, rối rít cảm ơn anh.
Sau đó, người đàn ông liền nói cho Ngô Bình biết những thông tin về linh thổ Ngũ Hành. Không ai biết linh thổ Ngũ Hành hình thành như thế nào, họ chỉ biết ở đó có rất nhiều sinh linh đáng sợ đang sinh sống, người bình thường vào đó chắc chắn sẽ chết.
Bộ lạc này không biết nhiều về linh thổ Ngũ Hành. Ngô Bình không có được thông tin có giá trị, bèn chuyển qua dò hỏi về tình hình thế giới này.
Theo lời họ, nơi này tên là “Ngũ Hành Giới”, cực kỳ rộng lớn, có rất nhiều sinh linh sinh sống, bao gồm cả loài người.
Ngũ Hành Giới có nhiều bộ lạc tộc người, không chỉ có Nhân Vương mà còn có Nhân Hoàng. Theo cách nói của họ, Ngũ Hành Giới tách biệt với bên ngoài, gần như không giao lưu gì.
Ngô Bình ở lại bộ lạc một ngày, hôm sau đã rời đi. Lúc đi, anh còn để lại ít đồ ăn cho bộ lạc.
Cuối cùng anh cũng không đến linh thổ Ngũ Hành, vì theo manh mối mà anh nắm được, một khi đã vào linh thổ Ngũ Hành thì chẳng biết ở lại bao lâu mới có thể trở ra. Anh bận rộn nhiều việc, thật sự không thể ở lại trong đó quá lâu.
Đồng thời, anh lờ mờ cảm giác rằng linh thổ Ngũ Hành và bí cảnh Ngũ Hành trong rừng Vô Sinh, rất có thể là cùng một nơi. Điều này khiến anh không muốn tuỳ tiện đi vào.
Khi trở về, anh gặp dì Hổ, bèn hỏi: “Dì Hổ à, Ngũ Hành Giới rộng lớn như vậy, lẽ nào không có ai muốn ra ngoài sao?”
Dì Hổ đáp: “Nơi này sở hữu tài nguyên phong phú, cuộc sống yên ổn, tất nhiên không ai muốn ra ngoài. Tất nhiên, cũng có vài kẻ mạnh rời đi rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Kẻ mạnh ư?”
Dì Hổ gật đầu: “Theo tôi được biết, có hai mươi mấy kẻ mạnh đã bất chấp cấm chế của tôi, dễ dàng rời khỏi Ngũ Hành Giới. Trong đó có năm người sở hữu năng lực rất khủng khiếp, vượt xa tôi”.
Người được dì Hổ xem là khủng khiếp, chắc chắn là một sự tồn tại vô cùng đáng sợ.
Nói được vài câu, Ngô Bình chào tạm biệt: “Dì Hổ, tôi đi trước nhé. Nếu có thời gian, tôi sẽ ghé thăm mọi người. Lối đi này không cần đóng nữa, nó chẳng có ý nghĩa gì với kẻ mạnh, còn với kẻ yếu thì họ vào đây cũng chẳng sao”.
Dì Hổ nói: “Ừ. Huyền Bình à, tôi phải trải qua một lần đại kiếp, trong thời gian này không thể chăm sóc con tôi. Tôi muốn nhờ cậu đưa nó theo. Chờ tôi đột phá xong, cậu hãy đưa nó trở về đây”.
Ngô Bình hỏi: “Dì Hổ, sau khi dì đột phá, chắc hẳn năng lực đã đạt đỉnh Chân Tiên rồi nhỉ?”
Dì Hổ đáp: “Khoảng đó”.
Ngô Bình bảo: “Chúc dì Hổ sớm ngày đột phá”.
Tạm biệt dì Hổ xong, anh đưa Hổ Bảo và Tiểu Hoàng Long rời khỏi Ngũ Hành Giới, trở về đảo nhỏ.