Trước kia Ngô Bình đã tu luyện Niêm Hoa Chỉ nên hiểu rất rõ về các loại pháp chỉ này. Trong lúc anh đang khổ luyện Điểm Tinh Chỉ thì Đạo Chủng đột nhiên khẽ rung lên, có sự biến đổi.
Ngô Bình rất quan tâm đến Đạo Chủng nên anh lập tức dừng tu luyện, lặng yên quan sát sự thay đổi này. Ngô Bình nhìn thấy Đạo Chủng lại cao thêm một đoạn và mọc thêm một cành mới.
Trên cành mới mọc thêm nhiều mầm non, sau đó nở ra ba bông hoa trắng nho nhỏ rất đẹp. Tiếp đó, hoa tàn rồi mọc ra ba quả nhỏ. Ban đầu quả chỉ to bằng hạt đậu xanh nhưng càng lúc càng lớn dần.
Hơn một tiếng sau, quả đã to bằng một quả nho, trên vỏ quả đầy phù văn và toả ra trường lực kỳ lạ. Trường lực này rất quen thuộc với Ngô Bình, anh ngạc nhiên thốt lên: “Lực Thiên Nguyên!”
Giờ anh mới hiểu Đạo Chủng đã hút lực Thiên Nguyên, sau đó dùng nó để âm thầm nuôi dưỡng, kết thành ba quả này.
Ngô Bình nhìn những quả này, đợi thêm hai tiếng nữa là quả đã chín. Anh vội vã dùng Thần niệm tác động vào quả. Đột nhiên, quả rơi xuống đan điền của anh.
Vừa rơi xuống đan điền, quả này biến thành lực Thiên Nguyên thuần khiết đi vào linh mạch của anh.
Lực Thiên Nguyên này hoàn toàn khác so với Sinh Mệnh Nguyên lực mà anh hút được trước đó. Lực Thiên Nguyên là một lực có khả năng sát thương lớn, nó là một trong những lực mạnh nhất tồn tại trên thế giới.
Loại quả này chỉ mang tới cho Ngô Bình một nguồn lực Thiên Nguyên có hạn nên anh sử dụng nguồn lực này hết sức cẩn thận. Đợi khi cơ thể đã quen với lực này, anh đột nhiên nghĩ ra một việc. Không biết lực này có thể dùng để thi triển Điểm Tinh Chỉ không nhỉ?
Nghĩ đến đây, anh thử vận lực, thi triển một Điểm Tinh Chỉ bắn vào không trung. Ở đầu ngón tay anh hình thành một vòng xoáy, sau đó một ánh sáng trắng bắn ra, trúng vào một cây kim loại cách đó không xa.
Cây kim loại đó được làm từ sắt thần Âm Dương cực kỳ rắn chắc. Một cây sắt loại này dù chỉ to bằng cây đũa thì Tiên quân cũng không bẻ cong được chứ đừng nói là phá huỷ nó.
Thế mà đạo Thiên Nguyên Chỉ của Ngô Bình ban nãy dễ dàng xuyên thủng một cây sắt thần Âm Dương dày mười mấy milimet. Một giây sau, sắt thần Âm Dương bắt đầu chảy ra thành một đống chất lỏng.
Ngô Bình kinh ngạc, lực này có sức phá huỷ kinh hoàng!
Thần kỳ hơn là sau khi cây sắt bị chảy ra thì một tia sáng bay lại vào người Ngô Bình. Anh phát hiện lực Thiên Nguyên vừa quay lại cơ thể anh này còn mang thêm một năng lượng kỳ lạ khác nữa. Năng lượng này vô cùng kiên cố rất giống với đặc điểm của sắt thần Âm Dương!
“Ồ? Lực Thiên Nguyên này lại có khả năng mô phỏng thuộc tính của vật bị tấn công sao?”, Ngô Bình vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, giờ mới hiểu ra lực Thiên Nguyên này tại sao lại là một trong những lực mạnh nhất trong vũ trụ. Lực này quả thực là rất thần kỳ!
Đã không còn sớm nữa, Ngô Bình bước ra khỏi phòng, lúc này đã hơn chín giờ. Anh làm vài động tác giãn cơ thì thấy bà nội và mẹ mình đi từ ngoài cổng vào, tay xách nách mang rất nhiều đồ ăn.
Ngô Bình cười hỏi: “Bà nội, mẹ, hai người đi chợ mua đồ ăn sao?”
Trương Lệ cười đáp: “Bà nội con nói hôm nay muốn nấu ăn cho cả nhà nên mẹ theo bà đi chợ”.
Đến Ngô Bình cũng chưa từng được ăn món ăn do bà nội làm nên anh đáp: “Thế trưa nay con phải ăn nhiều lên mới được”.
Bà nội cười hiền hoà đáp: “Được, cháu bà nhất định phải ăn nhiều vào nhé”.