Cậu ta vừa đi khỏi, Ngô Bình hỏi: “Anh Ba, đồ đệ này của anh có tin tưởng được không?”
Từ Quý Phi gật đầu đáp: “Anh đã âm thầm theo dõi cậu ấy suốt hai năm trời. Nhân phẩm của cậu ấy không vấn đề gì, cũng thông minh, lại rất có nghị lực, xứng đáng để bồi dưỡng”.
Ngô Bình: “Vậy thì tốt, một lúc sau đồ ăn của nhà hàng Hoàng Tân đã được gửi tới. Ngô Bình mở thêm vài bình rượu, sau đó cùng ăn cơm với Từ Quý Phi.
Sau khi uống ba ly rượu, Ngô Bình cuối cùng cũng hỏi điều mà trong lòng mình luôn thắc mắc: “Anh Ba, tại sao Trác Khang lại phản bội?”
Từ Quý Phi uống cạn ly rượu, kể lại một câu chuyện xưa.
Mười lăm năm trước Trác Khang là một tên giang hồ, đắc tội với rất nhiều người đến nỗi bị kẻ thù của mình truy sát khắp ba con phố và bị thương rất nặng.
Khi thấy Trác Khang sắp bị đám kẻ thù kia giết đến nơi thì Từ Quý Phi xuất hiện, đánh bại những kẻ kia và chữa khỏi vết thương cho Trác Khang.
Trác Khang cảm ơn cứu mạng, sau khi vết thương khỏi liền mặt dày cầu xin Từ Quý Phi dạy mình kungfu.
Từ Quý Phi ban đầu không đồng ý, nhưng Trác Khang quỳ trước cửa nhà ông ấy suốt ba ngày ba đêm.
Đến ngày thứ tư, Từ Quý Phi đành thở dài nhận Trác Khang làm đồ đệ.
Nhưng tư chất của Trác Khang rất bình thường, đi theo Từ Quý Phi bao nhiêu năm, cuối cùng cũng chỉ tu luyện được tới cảnh giới Khí.
Thế nhưng Trác Khang lại có kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, nhờ có sự trợ giúp của Từ Quý Phi mà dần dần trở thành vua của thế giới ngầm ở Vân Kinh.
Số lượng người Trác Khang kết giao ngày càng nhiều và ông ta bắt đầu tự xây dựng thế lực riêng của mình.
Sau này Trác Khang còn bái một Võ Vương làm bố nuôi, đồng thời kết giao với nhiều cao thủ trên giang hồ khác.
Sau này khi Phùng Tiểu Thanh xuất hiện, Trác Khang cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp nên ông ta đã âm thầm tìm tới gia tộc Đệ Nhất. Ông ta muốn mượn thế lực của Gia Tộc này để đuổi Từ Quý Phi ra khỏi Vân Kinh, giữ lấy vị trí của mình.
Từ Quý Phi bắt buộc phải duy trì trật tự thế giới ngầm ở Vân Kinh bởi Từ Thúc Khiêm đang làm thị trưởng Vân Kinh. Quan trọng hơn nữa là ở đây có một nguồn lợi khổng lồ.
Vì lẽ đó, sư đồ ngày xưa giờ đã trở mặt thành thù rồi đi đến tận ngày hôm nay.
Kể xong những việc này, Từ Quý Phi nói: “Sư đệ, chú là người nhà nên anh có gì nói đó. Hôm nay nếu như chúng ta thắng thì lợi nhuận từ Vân Kinh một nửa sẽ là của chú”.
Ngô Bình cười đáp: “Anh Ba, phần lợi ích này em không thể nhận”.
Từ Quý Phi xua tay: “Không, chú nhất định phải nhận. Chú là Nhân Tiên, có danh nghĩa của chú thì Phùng Tiểu Thanh mới có thể đứng vững. Hơn nữa, số tài sản mà Trác Khang đang nắm giữ, chú cũng có thể nhận một nửa”.
Nghe Từ Quý Phi nói vậy, Ngô Bình cười đáp: “Anh Ba, anh cho em một miếng bánh lớn như vậy khiến em không biết phải làm thế nào”.
Từ Quý Phi nghiêm mặt đáp: “Chú đường đường là Nhân Tiên, người khác có đem tài sản dâng cho chú thì chú nhận cũng là lẽ thường tình”.
Từ Quý Phi nói lời này không phải để bợ đỡ, thực sự với tu vi và tài năng y võ song toàn như Ngô Bình thì hiện tại có vô số người muốn kết