Sulia thản nhiên nói: “Người phàm kia, bỏ cuộc đi, sau đó theo tôi về giáo hội chịu tội”.
Ngô Bình chầm chậm đứng dậy, sau đó phủi bụi trên người rồi lo lắng hỏi Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, em có sao không?”
Chu Thanh Nghiên thở phào nói: “Chồng ơi, anh cẩn thận cô ta đấy”.
Ngô Bình ngâng lên nói: “Chắc chắn cô là một sản phẩm kỹ thuật mới nhất của nước Mễ, nói thật thì cô rất mạnh, nhưng tiếc là so với tôi thì cô còn non và xanh lắm”.
Dứt lời, Ngô Bình giậm chân rồi bay đến gần Sulia, cô ta lập tức tấn cong, nhưng tốc độ của anh quá nhanh nên đã tát một cái lên mặt cô ta.
Chát!
Sulia bị tát bay xa mấy mét, cô ta ngẩn ra định phản công lại. Nhưng đột nhiên cảm thấy mình rơi vào một lực tràng rất mạnh, đây chính là lĩnh vực tuyệt đối của Ngô Bình.
Ầm!
Ngô Bình tung một quyền đấm gãy ba xương sườn của Sulia, cô ta hét lên đau đớn, khoé miệng ứa máu.
Uỳnh!
Quyền thứ hai của Ngô Bình khiến tay trái của Sulia rời ra, để lộ hình dạng của máy móc, bây giờ cô ta không còn sức để phản kháng, đành để mặc cho Ngô Bình muốn làm gì thì làm.
Sau đó, Ngô Bình đánh cho Sulia lên bờ xuống ruộng.
Anh lấy máu của cô ta, sau đó cảm thấy vên trong có một loại sức mạnh của kim loại, anh nhanh chóng hấp thu sức mạnh ấy để lò luyện Võ Đạo phân tích nó.
Sau đó, anh lấy một con dao ra rồi rạch lấy một cái xương sườn của Sulia để nghiên cứu, bên ngoài cái xương này có phù văn màu bạc, trong xương cũng có sức mạnh cùng màu.
Sulia vô lực phản kháng, nói: “Giết tôi đi!”
Ngô Bình: “Tại sao tôi phải giết cô? Cơ thể của cô rất có giá trị nghiên cứu đấy”.
Sulia: “Sư tôn nghiêm của tôi không cho phép anh làm vậy”.
Ngô Bình cười lạnh: “Thiên sứ? Cô chỉ là một món đồ người không ra người, quái vật không ra quái vậy thôi”.
Nói rồi, anh móc mắt trái của Sulia, con ngươi của cô ta rất chắc, giống một hòn bi thép, nhưng kết cấu của nó tinhxa ỏ hơn.
Một lát sau, anh lại trả con mắt về vị trí cũ, sau đó dùng hai tay ấn lên trán Sulia, một luồng thần niệm đã tiến vào bên trong.
Anh đang thi triển Khối Lỗi Thuật, nguyên thần Đế của anh quá mạnh, thần hồn của Sulia vốn còn yếu nên đã bị khóng chế ngay.
Ngô Bình thả lỏng tay, sau đó thu lĩnh vực tuyệt đối lại. Cơ thể của Sulia nhanh chóng hối phục lại như ban đầu, trông không có gì thay đổi cả.
Ngô Bình: “Sulia, giáo hội cử cô đến vì tinh hạch à?”
Sulia gật đầu: “Đúng thế, giáo hội đã bồi dưỡng các chiến sĩ mang sức mạnh tinh hà, nếu có tinh hạch thì có thể khiến họ mạnh hơn”.
“Sức mạnh tinh hà ư? So với cô thì sao?”