Người đàn ông thứ ba khoảng hơn 20 tuổi nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi quen một người bạn chuyên buôn người, cậu ta có thể đưa cô gái này đến một nơi mà không ai hay biết”.
Người đàn ông đầu trọc cười nói: “Tiểu Nguỵ, chỉ có cậu mới giỏi mấy trò này thôi”.
Người đàn ông tên là Tiểu Nguỵ cười nói: “Tôi đặt tên công ty là Cửu Tà cũng có lý do chứ”.
Người đàn ông đầu trọc: “Làm cho cẩn thận vào, linh khí sắp khôi phục rồi, đào nghỉ dưỡng mà nhà họ Nhậm đầu tư vào 10 năm trước sắp trở thành động tiên rồi đấy. Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải chiếm được nhà họ, để cướp hòn đảo ấy”.
Một người khác nói: “Ban đầu, nếu nhà họ Nhậm chịu bán hòn đảo ấy cho chúng ta thì đâu đến nỗi như ngày hôm nay”.
Nửa tiếng sau, đại hổi cổ đông đã bắt đầu. Ba người đàn ông kia đều có mặt, tính cả Nhậm San San thì ở đây có 17 người.
Người đàn ông đầu trọc nói: “Các vị cổ đông đã đến đủ, tôi xin công bố thành tích tháng qua và kế hoạch trong năm nay của chúng tôi”.
Cuộc họp kéo dài rất lâu, nhưng Nhậm San San chẳng hề chú tâm, cô ấy chỉ nghĩ đến Ngô Bình và tương lai chưa ai biết ra sao.
Đột nhiên Nhậm San San ngẩn ra vì không thấy chị họ mình đâu, nhiều người trong phòng họp cũng biến mất một cách kỳ lạ, chỉ còn một người đàn ông hơn 20 tuổi đang ngồi gần đó rồi mỉm cười nhìn cô ấy.
Cô ấy hỏi: “Anh Nguỵ, mọi người đâu hết rồi?”
Người họ Nguỵ đáp: “Họ đi cả rồi, cô Nhậm đi theo tôi một lát nhé”.
Nhậm San San thấy hơi chếch choáng: “Đi đâu?”
Người kia cười nói: “Đến một nơi rất thú vị”.
Trước mắt Nhậm San San xuất hiện một tia sáng rất chói mắt, khi cô ấy mở mắt ra thì đã tới một thôn làng có phong cảnh rất đẹp.
Tên họ Nguỵ cười nói: “Cô Nhậm, sau này cô hãy sống ở đây”.
Nhậm San San nhíu mày, sống ở đây ư? Đây là đâu?
Cô ấy định hỏi, nhưng tên họ Nguỵ đã biến mất, còn cô ấy thì mất đi ý thức.
Chờ khi Nhậm San San tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường vừa bẩn vừa cũ, tấm đệm còn ẩm và mốc, khiến cô ấy phải mắc ói.
Đây là một ngôi nhà bằng đá vừa thấp vừa nhỏ, bên trong rất ngột ngạt.
Nhậm San San định đứng dậy, nhưng phát hiện chân mình đã bị xích lại.
Cô ấy dựng tóc gáy vì không biết đây là đâu, sau đó cố gắng nhớ lại nhưng không nhớ được gì hết.
Lúc này, cửa chợt mở ra, có một bà lão với gương mặt đầy sương gió bưng một cái bát vào. Miệng bát còn sứt một miếng, đã thế còn vừa đen vừa bẩn, bên trong có ít cháo loãng.
Bà lão đặt chiếc bát lên tủ đầu giường, sau đó nhìn Nhậm San San và nói bằng chất giọng địa phương rất khó nghe: “Ăn cháo đi để tối còn có sức động phòng”.
Nhậm San San trừng mắt nhìn bà ta: “Bà là ai?”