Lâm Nhu sững sờ: “Minh Vương mà cậu nhắc tới là hoàng đế ngầm của Nam Dương, cao thủ đứng thứ bảy trên Hắc bảng à?”
Ngô Bình: “Ừm, chị cũng biết à?”
Lâm Nhu cười trừ: “Tu vi của người này đến cảnh giới Địa Tiên rồi”.
Ngô Bình: “Hai chị vào trong đi, để tôi giải quyết việc ở đây đã”.
Lâm Nhu và Giang Nguyệt Hân biết Ngô Bình sẽ ra tay với người ta nên không ở lại nữa, mà quay trở lại phòng khách.
Vài phút sau, Mông Trạch đã dẫn một người đến gặp Ngô Bình. Người nó đã bị hạ ám thủ nên toàn thân không còn chút sức lực, đôi mắt đờ đẫn, chỉ nhìn Ngô Bình đăm đăm.
Ngô Bình: “Ông là Minh Vương Vương Tuyệt hả?”
Vương Tuyệt cười lạnh: “Có giỏi thì đấu với tôi một trận”.
Ngô Bình đấm thẳng vào mặt ông ta, làm rụng hai cái răng cửa rồi nói: “Một người sắp chết như ông mà cũng đòi đấu với tôi?”
Vương Tuyệt gào lên: “Tôi sẽ giết cậu”.
Ngô Bình: “Tôi thích những người như ông, vì khi ra tay giết hại, tôi sẽ không thấy có lỗi”.
Dứt lời, anh nói với Mông Trạch: “Trước khi trời sáng, tôi muốn Minh Vương và người của ông ta biến mất trên đời”.
Mông Trạch đáp: “Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngay”.
Minh Vương biến sắc mặt rồi nói: “Khoan! Cậu có thể ra điều kiện, tôi sẽ đồng ý hết”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Không cứng miệng nữa à?”
Minh Vương cúi đầu nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ cho ông thêm một cơ hội, từ giờ trở đi, ông phải gia nhập Hắc Thiên Giáo. Tôi sẽ hạ ám thủ trong người ông, nếu ông không trung thành, dù ông có trốn đến đây, tôi cũng cho ông chết thật thảm”.
Minh Vương biến sắc mặt rồi nói: “Tôi đồng ý”.
Ngô Bình: “Ông Mông, tôi giao ông ta cho ông, cho ông ta thân phận đệ tử ngũ hương”.
Mông Trạch: “Vâng”.
Mông Trạch dẫn Minh Vương đi, việc còn lại không cần đến Ngô Bình nữa nên anh để Mông Trạch xử lý nốt.
Ngô Bình về phòng khách, Lâm Nhu hỏi: “Sao rồi?”
“Giải quyết trong hoà bình”, anh cười nói rồi