Ngô Bình quyết định nói sự thật cho cô ấy biết, nói lại những gì cậu biết.
Nghe xong Dương Thanh Ngâm im lặng hồi lâu. Một lúc sau cô ấy hỏi: “Nói thế là bố dì tên Viên Khắc Định, hơn nữa ông ấy đã không còn sống”.
Ngô Bình gật đầu: “Có lẽ sau khi Viên Khắc Định mất, bây giờ người nhà họ Viên muốn đưa dì vào chỗ chết, không muốn dì kế thừa sản nghiệp của nhà họ Viên”.
Dương Thanh Ngâm: “Tiểu Bình, nhà họ Viên có bao nhiêu sản nghiệp?”
Ngô Bình nói: “Nhà họ Viên là nhà giàu ở Giang Bắc, nghe nói tài sản trong tay lên đến mấy trăm tỷ tệ, có đến bảy công ty trên thị trường có giá trị hơn mấy chục tỷ tệ”.
Dương Thanh Ngâm hít sâu một hơi nói: “Mẹ cháu đối xử tốt với dì như vậy, mà dì vẫn chưa trả ơn chị ấy được. Tiểu Bình, dì muốn lấy những tài sản này để cháu và cả gia đình, sống một cuộc sống tốt đẹp”.
Dương Thanh Ngâm nghĩ vừa đơn giản vừa thuần khiết, Ngô Bình vội nói: “Dì út, dì không cần phải thế, bây giờ nhà chúng ta không thiếu tiền”.
Dương Thanh Ngâm cười nói: “Cháu có là việc của cháu, dì cho cháu là việc của dì, không hề giống nhau. Hơn nữa Tiểu Bình này, họ đều muốn hại chết dì, dì còn phải khách sáo với họ sao?”
Ngô Bình cười nói: “Dì út, thật ra dì không nói, cháu cũng trút giận thay dì, họ dám động vào dì, cháu sẽ khiến họ trả giá”.
Dương Thanh Ngâm lại hơi lo lắng: “Nhưng Tiểu Bình, tiền tài và thế lực của nhà họ Viên đều rất lớn, chúng ta đấu lại họ à?”
Ngô Bình: “Cháu không sợ họ, nếu dì đã chuẩn bị xong thì hôm nay chúng ta đến nhà Viên. Dì không chỉ giúp dì lấy lại số tài sản dì nên có, mà còn phải dạy dỗ những kẻ muốn hãm hại dì một bài học”.
Dương Thanh Ngâm hít sâu một hơi, sau đó gật mạnh một cái: “Được, chúng ta cùng đi”.
Giang Bắc và Giang Nam chỉ cách một con sông, phong tục ở hai nơi khá tương đồng nhau, mức độ kinh tế cũng tương đương. Nhưng dân số và diện tích Giang Bắc đều hơn tỉnh Giang Nam.
Lăng Thành, Giang Bắc.
Lăng Thành là thành phố lớn nhất ở Giang Bắc, cũng là thủ phủ của Giang Bắc, một trang viên rất lớn được xây dựng trên sườn phía nam Nam Sơn ở Lăng Thành. Mặt gần sông, lưng tựa vào núi, phong thủy cực tốt, đây là Viên phủ, cũng là biệt thự Lâm Giang đầu tiên ở Giang Bắc.
Biệt thự Lâm Giang bắt đầu xây dựng từ hai mươi bốn năm trước, mới chính thức hoàn thành vào năm năm trước, mất tổng cộng mười chín năm, năm đó để xây dựng biệt thự Lâm Giang, Viên Khắc Định đã tiêu tốn hàng trăm tỷ tệ tiền vốn.
Nghe nói Viên Khắc Định đã tốn rất nhiều tâm sức và tiền bạc để mua lại Nam Sơn này. Có thầy phong thủy nói Nam Sơn này là con mắt phong thủy của cả Giang Bắc, ai sống được ở đây thì có thể nắm giữ vận khí của cả Giang Bắc.
Sự thật cũng đứng như thế, kể từ khi Viên Khắc Định mua lại Nam Sơn này, sau đó bắt đầu xây dựng biệt thự thì việc kinh doanh của nhà họ Viên ngày càng lớn mạnh, cuối cùng trở thành nhà giàu nhất Giang Bắc.
Viên Khắc Định có một người em trai và một người anh trai làm cấp dưới dưới quyền, nhất là em trai của ông ấy – Viên Khắc Mẫn, năm nay mới bốn mươi lăm tuổi, trẻ trung khỏe mạnh, là người thứ hai, chỉ đứng thứ sau mợ Viên – Trương Tư Lộ.
Vệ cơ bản, toàn bộ Viên phủ đều nằm dưới sự kiểm soát của Trương Tư Lộ, Trương Tư Lộ đã sinh cho Viên Khắc Định hai trai một gái, con trai cả Viên Phấn, năm nay hai mươi bảy tuổi, là đứa con trai của hai người trước khi họ kết hôn, anh ta hiện là phó chủ tịch tập đoàn Chu Tước, quản lý bốn công ty được niêm yết trên thị trường.
Con trai thứ Viên Thông, hai mươi bốn tuổi, vừa tốt nghiệp thạc sĩ, hiện làm việc bên cạnh Trương Tư Lộ, đang được bà dốc sức dạy dỗ. Con gái tên là Viên Như Bội, hai mươi mốt tuổi, còn đang học đại học.
Lúc này, trong sảnh lớn của biệt thự Lâm Giang, Trương Tư Lộ, Viên Khắc Mẫn và những người khác đang tập trung lại với nhau. Trương Tư Lộ vừa nhận được tin cô gái tên Dương Thanh Ngâm vẫn chưa chết, sau lưng cô ta có cao nhân. Hơn nữa, cao nhân đó đã nói cậu sẽ đích thân đến nhà họ Viên.