Ngô Bình lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, giao cho Lina: “Nhà cô ở Đông Âu, trong này có một tỷ euro. Tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho người nhà cô sống sung túc. Cô đón họ đến Viêm Long hay để họ ở lại bên đó đều được”.
Lina nhận lấy tấm thẻ, nói: “Cảm ơn anh. Tôi sẽ cố gắng quay lại sớm”.
Ngô Bình cũng không muốn hạn chế hay làm đối phương cảm thấy gò bó: “Cứ làm việc mà cô muốn làm, bên cạnh tôi đã có người hầu hạ, thiếu cô cũng không sao”.
Lina mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt.
Sau khi Lina đi, Ngô Bình liền thở dài.
Mộc Lan hỏi: “Sao giáo chủ lại thở dài?”
Ngô Bình: “Tôi đã quen ăn món Lina nấu, giờ cô ấy đi thì tôi biết ăn gì đây?”
Mộc Lan bĩu môi: “Giáo chủ, tài nấu ăn của chúng tôi cũng có kém gì đâu. Hơn nữa, mấy hôm nay Lina cũng dạy chúng tôi nấu ăn mà”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Phải rồi ha, còn có các cô!”
Ngọc Nô nói: “Giáo chủ, giờ đây trời đất biến đổi, chắc bên Nam Dương cũng có thay đổi, nếu giáo chủ có thời gian thì nên về xem thử”.
Rất nhiều sản nghiệp của nhà họ Lý vẫn còn ở Nam Dương, còn cả Hắc Thiên giáo của anh nữa.
“Cô nói có lý, khi rảnh rỗi, tôi sẽ quay về”.
Ngô Bình ăn sáng xong thì tham dự tuyển chọn mười hai lý sự từ một trăm ứng viên diễn ra vào hôm nay. Rõ ràng trong lần bầu chọn này không có gì phải băn khoăn, anh vẫn là người đạt được nhiều phiếu nhất.
Ngoài anh ra thì trong mười hai lý sự còn có Lý Thừa Nghiệp, Lý Kiến Thiết, Lý Đông Hoàng, Lý Ngạo Tiên… Mười một người mà có đến bảy là người tu hành, nhóm bốn người còn lạ: kẻ là quan chức, người là doanh nhân.
Sau khi chọn lý sự, Ngô Bình cũng rảnh rang hơn, anh để Lý Dư thay mặt mình tham gia mấy cuộc họp vô vị sau đó, chỉ những lần quan trọng, anh mới có mặt.
Anh tìm kiếm trong không gian chứa đồ, gom đủ dược liệu của cửu lôi kiếp đan, sau đó mở lò luyện đan và luyện được ba viên đế phẩm ngay trong đêm.
Lúc Hàn Linh Vi lấy được cửu lôi kiếp đan đế phẩm thì vui mừng khôn xiết. Cô ấy biết, chỉ với hai trăm nghìn tiền báu ít ỏi thì không thể nào mua được đan dược quý giá như thế.
“Lý đạo hữu, ơn nghĩa to lớn này không thể cảm tạ nổi bằng lời”, cô ấy cảm tạ vô cùng chân thành.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Hàn tiên tử khách sáo quá, dù gì chúng ta cũng đã là bạn rồi. À, tôi đang thiếu trợ thủ, sư đệ cô là Ngạo Tiên có thể ở lại bên cạnh tôi một thời gian không?”
Hàn Linh Vi mỉm cười: “Đương nhiên là được. Có thể đi theo đạo hữu là phúc phần của sư đệ”.
Lý Ngạo Tiên cũng có mặt, hắn nói: “Huyền Bình đạo hữu có việc gì cần tôi làm thì cứ căn dặn”.
Ngô Bình nói: “Tôi không có đủ thời gian và tâm sức để quản chuyện của nhà họ Lý, ngày mai, tôi giao cho anh cùng Thanh Đế giữ chức phó tông chủ, hai người các anh hãy giúp tôi gánh vác”.