Xe chạy qua cầu. Hai người họ hỏi anh vừa xảy ra chuyện gì. Ngô Bình mới kể, sau khi tà ma xâm nhập cơ thể thì đã bị anh dùng pháp khí trấn áp. Anh không thể tiết lộ chuyện đạo chủng, không phải vì anh không tin họ, mà vì chuyện này càng ít người biết càng tốt!
Đường Băng Vân cảm thán: “May mà anh có pháp khí, không thì rắc rối to rồi”.
Ngô Bình bảo: “Chuyện đã qua, không nhắc nữa. À, anh Lục, sau khi trở về, anh tiếp tục làm Ti mệnh nhé”.
Lục Thánh Dương vội xua tay: “Không. Cậu Ngô à, cậu làm Ti mệnh đi, anh có thể làm trợ thủ của cậu. Cậu cũng biết thương tích của anh rồi đấy, đã tổn thương đến căn cơ, không thể hồi phục trong ba, bốn năm. Trong thời gian này, anh không đủ khả năng nhậm chức Ti mệnh”.
Đường Băng Vân nói: “Ngô Bình, anh không cần khách sáo. Anh cứ làm Ti mệnh đi rồi để anh ấy phò tá”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được, vậy sau này phải làm phiền anh Lục rồi”.
Lục Thánh Dương cười bảo: “Mạng của anh do cậu cứu sống, cậu nói thế nào chính là thế ấy”.
Trong lúc cả ba trò chuyện, xe đã chạy đến trụ sở chính. Khi nhìn thấy Ti mệnh tiền nhiệm và Ngô Bình cùng nhau xuất hiện, ai nấy đều ngỡ ngàng vô cùng.
Ngô Bình lên tiếng: “Ti mệnh Lục đã được tôi giải cứu, hiện giờ cần nghỉ ngơi”.
Mấy người họ đến văn phòng. Lục Thánh Dương thấy có nhiều người đang huấn luyện bên ngoài, bèn tò mò hỏi: “Cậu Ngô, họ đang luyện công à?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi thấy họ quá yếu, muốn nâng cao năng lực cho họ một chút”.
Lục Thánh Dương gật gù: “Trước đây tôi cũng có suy nghĩ này, nhưng năng lực tôi có hạn, không làm được. Cậu dám làm điều này, chắc hẳn có những phương pháp đặc biệt. Khâm phục!”
Anh đáp: “Không hẳn là phương pháp đặc biệt gì. Tôi chỉ biết một vài cách luyện hình và một chút thích sát thuật”.
Lục Thánh Dương cười bảo: “Có cậu ở đây thì anh yên tâm rồi. Khu vực Á châu do cậu dẫn dắt chắc chắn sẽ vượt qua các khu vực khác!”
Ngô Bình xua tay: “Lát nữa tôi sẽ tiếp tục trị thương cho anh. Tôi bận rộn nhiều việc, vẫn phải nhờ anh trông chừng bên này giúp tôi”.
Ông ấy vội nói: “Ti mệnh yên tâm, khi cậu vắng mặt, ở đây cứ giao cho anh trông coi!”
Ngô Bình rất vui. Anh thật sự không muốn đảm nhận chức Ti mệnh này vì nó chiếm quá nhiều thời gian của anh. Nay có Lục Thánh Dương ở đây, anh có thể rời đi bất cứ lúc nào, chỉ cần thỉnh thoảng trở về chỉ dạy một chút là được.
Bây giờ là buổi chiều. Anh trị liệu giúp Lục Thánh Dương đã được hai giờ, sắp tối rồi.
Bây giờ trụ sở chính đã có Lục Thánh Dương trông chừng, Ngô Bình và Đường Băng Vân rốt cuộc cũng có thời gian cho riêng mình.
“Cảng Thành là thiên đường mua sắm, anh đi mua đồ với em đi”, Đường Băng Vân bỗng lên tiếng, giọng hung dữ, không cho phép anh từ chối.
Ngô Bình nhún vai: “Được thôi, cô cả muốn mua gì nào?”
Đường Băng Vân có thể nói là cô nàng không giỏi ăn mặc nhất Đường Môn. Cô ấy nghiến răng đáp: “Gì cũng mua”.