Ngô Bình lấy mảnh vải gấm ra: “Nói vậy, cấp bậc ghi ở đây chính là cách phân chia cấp bậc tu sĩ của tháp Tiên Võ?”
Trần Dung đáp: “Đúng thế”.
Diệp Huyền hỏi: “Cô Trần à, bất kỳ ai cũng được tham gia kiểm tra sao?”
Trần Dung cười bảo: “Tất nhiên không phải. Chỉ có những người có biểu hiện xuất sắc ở đại hội võ lâm mới nhận được lời mời của Bắc Viện, vào tháp Tiên Võ kiểm tra”.
Diệp Huyền hỏi tiếp: “Thế nào là biểu hiện xuất sắc?”
Trần Dung nói: “Đại hội võ lâm lần này triển khai hình thức đánh võ đài. Chỉ cần vào top một trăm đánh võ đài sẽ được xem là biểu hiện xuất sắc”.
Rồi Trần Dung nói tiếp: “Đương nhiên, với cao thủ nổi danh như Long chủ Ngô, chúng tôi sẽ trực tiếp đưa ra lời mời. Long chủ Ngô, bây giờ anh có thời gian không?”
Ngô Bình rất hứng thú với tháp Tiên Võ ấy: “Tôi có thể qua đó thử xem”.
Trần Dung bảo: “Vẫn còn sớm, hay là bây giờ chúng ta xuất phát luôn nhé?”
Ngô Bình thì thế nào cũng được. Anh bảo mọi người ở lại chùa Đại Thiền rồi đi theo Trần Dung.
Bắc Viện của học viện Võ Đạo khá gần, cả hai bay một lúc đã đến khuôn viên học viện Võ Đạo.
Đây là lần đầu tiên Ngô Bình đến học viện Võ Đạo. Anh phát hiện học viện Võ Đạo này xây dựng sâu trong núi. Trước cửa núi có một pho tượng đá rất cao to, theo phong cách cổ xưa, cao chừng trăm mét, là một người đàn ông trung niên.
Phía sau pho tượng đá có một cánh cửa núi rất lớn. Lúc này có những người đang lục tục tiến vào học viện, xem ra họ cũng giống như anh, đến đây làm kiểm tra.
Ngô Bình hỏi: “Cô Trần, hiện giờ Bắc Viện có bao nhiêu giáo viên?”
Trần Dung đáp: “Bắc Viện hiện có hơn ba trăm giáo viên, trong đó có khoảng hai mươi phần trăm là người hướng dẫn”.
Hai người đi qua cửa núi, sau lưng có hai người nữa đang đi tới, một trong hai chính là Âu Dương Trích Tinh. Đi cùng hắn là một người đàn ông trung niên, trông có vẻ cũng là thầy dạy ở Bắc Viện.
Âu Dương Trích Tinh nhìn thấy Ngô Bình, anh cũng trông thấy hắn. Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đối phương hừng hực lửa.
Trước đây, Ngô Bình từng dạy dỗ hắn rất nặng tay, đánh gãy xương cốt toàn thân của hắn. Nay lại chạm mặt kẻ thù, mắt long lên sòng sọc.
“Là anh!”
Âu Dương Trích Tinh gầm lên.
Lúc trước, Ngô Bình đã đánh hắn một trận thê thảm ở bãi biển, khiến hắn bị thương rất nặng. Hắn còn trúng ám thủ, chỉ có một năm để tìm người phá giải. Nếu không thể phá giải, hắn sẽ mất sạch tu vi, trở thành kẻ vô dụng!
Sau đó sư tổ nhà Âu Dương đã phải ra tay chữa trị, hắn dưỡng thương hơn một tháng mới dần dần hồi phục. Không ngờ hắn lại gặp Ngô Bình tại đây.
Ngô Bình cũng nhận ra Âu Dương Trích Tinh, bèn quét mắt nhìn hắn: “Có người phá giải được đòn của tôi cơ à? Ai làm đấy?”
Người đàn ông trung niên ở bên cạnh Âu Dương Trích Tinh cất tiếng hỏi: “Trích Tinh, cháu quen cậu ta à?”