Pháp lực dưới chân cậu chấn động, gai nhọn đó lập tức nát vụn, cùng lúc đó, cậu tóm vào hư không thì cổ của Ôn Nại Lương liền bị một sức mạnh lớn tóm lấy, người cứ như một con chim non, bị nhấc lên không trung.
Lúc này, khí tức bộc phát khắp người Ngô Bình, khí tức đáng sợ đó khiến Ôn Nại Lương run lên cầm cập, mặt mày trắng bệch, anh ta run rẩy nói: “Anh… Rốt cuộc anh là ai? Sao lại mạnh đến thế?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Cho anh được chết một cách rõ ràng, tôi là Ngô Bình, đệ tử nòng cốt của Thái Hoàng giáo”.
Thái Hoàng giáo? Đệ tử nòng cốt?
Ôn Nại Lương sợ thót tim, hét lên thất thanh, nói: “Cậu Ngô tha tội, xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi có lời muốn nói”.
Ôn Nại Lương thấy mặt Ngô Bình đằng đằng sát khí, muốn lấy mạng anh ta ngay thì liền hét lớn, hi vọng có thể đấu tranh giành được cơ hội sống.
Tất cả mọi người đều ngây ra, bà con hàng xóm đều khiếp sợ bởi khí tức của Ngô Bình, ai nấy đều ngồi bệt dưới đất. Ánh mắt Ngô Cường đờ đẫn, ông ta ngã trên bậc thang, ngẩn ngơ nhìn Ngô Bình rồi lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào”.
Ngô Soái tái mặt, cả người run lên, không ngờ Ngô Bình lại là đệ tử của giáo phái lớn, còn là đệ tử nòng cốt nữa, chuyện này là thật sao?
Sau khi tiếp xúc với Ôn Nại Lương, anh ta cũng đại khái biết được một số tình hình ở tiên giới. Đối với tông môn nhất phẩm mà nói thì tông môn nhị phẩm chỉ là thế lực nhỏ, có thể bị tông môn nhất phẩm tiêu diệt dễ dàng.
Còn đối với đại giáo thì tông môn nhất phẩm càng nhỏ bé hơn, thậm chí một số nhánh của đại giáo còn có khả năng chống lại tông môn nhất phẩm nữa.
Huống hồ gì cậu còn là đệ tử nòng cốt, một đại giáo chỉ có mấy đệ tử nòng cốt thôi, sau này họ không phải là cố vấn thì cũng là giáo chủ, tiền đồ rộng mở.
Ngô Soái liền thấy mình sai, anh ta vốn không hiểu gì về Ngô Bình, từ trước đến nay thái độ của bố con họ với người nhà Ngô Bình đã sai lại càng sai.
Thậm chí anh ta còn nghĩ đến việc, nếu lúc đầu bố anh ta có thể giữ quan hệ tốt với bác cả thì chẳng phải việc anh ta muốn vào đại giáo chỉ nằm ở một câu nói của Ngô Bình thôi sao?
Anh ta nghĩ đến đây thì vô cùng hối hận, mắt đỏ ửng, anh ta mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại khiếp sợ trước khí thế của Ngô Bình, chỉ lắp bắp, nói không nên lời.
Ngô Bình ngoắc tay, Ôn Nại Lương liền bay đến cách cậu nửa mét, cậu nhìn chằm chằm vào đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cho anh một phút”.
Ôn Nại Lương liền nói: “Cậu Ngô, sở dĩ tôi đến đây, sở dĩ tôi muốn qua lại với người thấp kém như Ngô Soái là vì muốn tìm kiếm manh mối của một báu vật quan trọng”.
Ngô Bình liền phất tay, ngay lập tức, những lời mà Ôn Nại Lương nói chỉ có cậu có thể nghe thấy, những người khác chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình miệng nhưng không nghe được gì.
“Báu vật quan trọng gì?” Ngô Bình hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.
Ôn Nại Lương nói: “Thần Cơ. Năm xưa một cao thủ tự xưng là Thần Cơ Tử đã tạo ra một vật cực kỳ quý giá. Nghe nói vì muốn theo đuổi Đại Đạo Vô Thượng, Thần Cơ Tử đã dung nạp thần hồn của mình vào sát trận, cuối cùng tạo ra Thần Cơ cực quý. Tương truyền Thần Cơ có sinh mệnh, có thể tự tiến hóa, uy lực đủ để giết chết cao thủ đạo cảnh dưới tầng bảy”.
Ngô Bình: “Thứ quan trọng như thế thì chắc không có nhiều người biết đâu đúng không?”
Ôn Nại Lương liền nói: “Công tử, chuyện này chỉ có tôi biết, vì mẹ tôi chính là hậu nhân đời thứ một trăm mấy của vị Thần Cơ Tử đó. Mẹ tôi đã xem được từ một quyền sổ ghi chép gia truyền, quyển sổ đó là do Thần Cơ Tử để lại. Tôi không nói chuyện này cho bất cứ ai biết, kể cả bố tôi”.
“Vậy tại sao anh lại tìm Ngô Soái?”. Đấy là điểm mà Ngô Bình thắc mắc.
Ôn Nại Lương: “Trên sổ có ghi nơi Thần Cơ Tử học đạo nằm ở gần đây, hôm đó tôi đi tìm manh mối thì vừa hay gặp phải Ngô Soái, tôi thấy anh ta rất muốn theo con đường tiên đạo nên muốn mượn sức của người địa phương như anh ta để giúp tôi tìm kiếm. Vì muốn anh ta tình nguyện làm việc cho tôi, tôi đã hứa cho anh ta thân phận đệ tử ký danh.
Ôn Nại Lương nói đến đây thì cười mếu: “Tôi nào có ngờ Ngô Soái lại có một ông anh họ là nhân vật lớn như anh đây”.
“Anh đã tìm thấy manh mối chưa?”
“Tìm được một ít”. Ôn Nại Lương liền nói, anh ta biết nếu như nói không tìm thấy thì có khả năng Ngô Bình sẽ giết chết anh ta ngay, anh ta buộc phải chứng minh mình có giá trị.
“Nói đi”.
Ôn Nại Lương: “Thông qua việc nghiên cứu sách cổ, tôi đã phát hiện trên ngọn núi đất phía đông thôn, từng có một ngôi miếu cổ, nhưng hơn một ngàn năm trước đã bị chiến tranh phá hủy. Tôi bước đầu suy đoán Thần Cơ Tử đã luyện thành bảo vật Thần Cơ trong ngôi miếu đó”.
Ngô Bình nói với mọi người đang ngơ ngác: “Thưa bà con hàng xóm, xin lỗi, tôi phải xử lý chút rắc rối, mời mọi người tiếp tục”.
Cậu nói xong thì tóm lấy Ôn Nại Lương ra khỏi cửa. Lúc mọi người hiểu ra, chạy ra xem thử thì đã không còn thấy bóng dáng Ngô Bình đâu nữa.
Phía đông thôn có một con sông rất rộng, giữa hai nhánh sông có một ngọn núi đất rộng mấy chục mẫu, tên là núi Thần Công. Trên núi Thần Công vốn dĩ có một ngôi miếu cổ, tên là miếu Thần Công, chỉ là ngàn năm trước đã bị chiến tranh tàn phá, chỉ còn lại di tích.
Lúc này, Ngô Bình dắt theo Ôn Nại Lương cùng đáp xuống ngọn núi đất. Ngọn núi đã bị bỏ hoang nhiều năm, mấy chục năm trước còn có người khai hoang ở đây, nhưng vì giao thông bất tiện, giờ đã không còn ai chạy đến chỗ này trồng trọt nữa, vì vậy cỏ dại mọc quá đầu, còn có cả trúc dại.
Trên núi hoang đầy rắn rết côn trùng, cực kỳ nguy hiểm.
“Anh từng đến đây chưa?”, Ngô Bình hỏi anh ta.
Ôn Nại Lương: “Từng đến, nhưng có thể là do tôi không có duyên với Thần Cơ, vì vậy chẳng phát hiện được gì”.
Lúc này, Thanh Ngưu bỗng xuất hiện bên cạnh Ngô Bình, bình thản nói: “Công tử, tôi cảm nhận được một luồng khí tức rất đặc biệt”.
“Khí tức gì?”, Ngô Bình hỏi.