Bụp! Ngô Bình đá cho Liễu Tam Tương một cú.
Liễu Tam Tương: “Tôi đùa thôi mà, thật ra chuyện này đơn giản thôi, chỉ cần bảo cô ấy giữ bí mật là được. Công tử hãy bảo cô ấy tuyệt đối không được cho ai khác biết trước khi người nhà cô ấy có thể luyện hoá thứ này. Ngoài ra, khi luyện hoá cũng phải tuyệt đối giữ bí mật, không được để người thứ ba biết”.
Ngô Bình gật đầu: “Đành phải vậy thôi, tôi luyện đan đây”.
Ngô Bình cũng không biết tên của loại đan dược cấp bảy này, vì trên phương thức luyện chế không viết, vì thế anh đành tự đặt cho nó là Tam Cửu Thuỷ Hoả Đan. Cần 27 dược liệu để luyện chế đan dược này, trong đó nước và lửa đại diện cho hai dược liệu chính.
Những trải nghiệm ở vũ trụ chính đã giúp ích rất nhiều cho tài luyện đan của Ngô Bình, chỉ một loáng sau, anh đã luyện xong lò thứ nhất.
Hiệu quả của lò này khá lý tưởng, thành phẩm là ba viên đan dược cấp bảy thượng phẩm.
Sau đó, anh luyện tiếp lò thứ hai. Chất lượng ở lò này đã cao hơn, thành phẩm là bốn viên đan dược cấp bảy thượng thượng phẩm.
Dược liệu của Ninh Chức Tuyết đủ để luyện chế ba lò đan dược, anh luyện chế tiếp thì được bốn viên đan dược cấp cực phẩm.
Khi Ngô Bình luyện đan xong thì đã là hơn một giờ sáng, Ninh Chức Tuyết vẫn đang chờ tin của anh.
Thấy anh xuất hiện cùng ba bình đan dược trong tay, Ninh Chức Tuyết sáng mắt lên rồi đứng dậy hỏi: “Công tử, thành công rồi ư?”
Ngô Bình cười nói: “Ninh tiên tử, tôi đã luyện chế ba lò đan dược. Lò thứ nhất có ba viên cấp bảy thườn phẩm, lò thứ hai là bốn viên cấp bảy thượng thượng phẩm, lò cuối là bốn viên cấp bảy cực phẩm”.
Ninh Chức Tuyết gần như không dám tin vào tai mình: “Cực phẩm ư? Tài luyện đan của công tử đúng là thiên hạ vô song”.
Gia tộc của cô ấy ở vũ trụ chính cũng có chút tiếng tăm, vì thế Ninh Chức Tuyết đã từng gặp không ít nhân vật lớn, song thầy luyện đan giỏi như Ngô Bình thì vẫn là người đầu tiên.
Ngô Bình: “Quá khen”, nói rồi, anh đưa đan dược cho cô ấy.
Ninh Chức Tuyết vội nói: “Tôi không cần hết, tôi chỉ lấy một nửa thôi, còn đâu công tử giữ lại đi ạ”.
Ngô Bình cười nói: “Tuy đan dược này cũng tốt, nhưng sau này tôi vẫn luyện chế tiếp được. Thế này đi, tôi chỉ giữ lại hai viên cực phẩm thôi”.
Ninh Chức Tuyết thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy thì đành nói: “Cảm ơn công tử”.
Ngô Bình hỏi: “Tiên tử định cho ai uống đan dược này?”
Ninh Chức Tuyết: “Công pháp mà đạo quán chúng tôi tu luyện gặp vấn đề, cứ tu luyện đến một giai đoạn nhất định thì sẽ xuất hiện nguy hiểm. Đan dược này có thể hoá giải được các vấn đề khó mà chúng tôi gặp phải trong tu luyện, vì thế tôi định cho các sư tỷ muội dùng”.
Ngô Bình gật đầu: “Ra là vậy, hay tiên tử uống thử luôn đi”.
Ninh Chức Tuyết cười nói: “Tôi phải mang về cho sư phụ chia”.
Ngô Bình: “Tiên tử thật lương thiện, tôi bái phục”.
Nói rồi, anh lấy anh viên đan dược ra nói: “Đây là hai viên đan dược coi như công luyện đan của tôi, giờ tôi tặng tiên tử một viên, như vậy cô yên tâm uống chưa?”