“Cậu bạn à, là tôi có mắt không tròng, không biết cậu là cao nhân”, ông lão lập tức ăn nói mềm mỏng hơn hẳn.
“Chát!”
Ngô Bình vụt thêm một cái tát nữa, lạnh lùng nói: “Không hiểu à, tôi bảo ông lấy tiền ra!”
Ông lão sốt ruột bèn gào lên: “Cậu đừng quá đáng, con rể tôi là chủ của chợ Đại Hải đấy. Cậu dám đánh tôi, con rể tôi sẽ không tha cho cậu!”
“Rắc!”
Ngô Bình bóp nát vai trái của ông ta, lạnh giọng bảo: “Thế thì đã sao? Trước khi kẻ đó đến đây, tôi đã đánh chết ông rồi!”
Ông lão này cậy thế con rể mới ngang ngược như vậy. Ông ta vốn chẳng có thực lực gì, đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, khóc lóc nói: “Tôi đưa mà. Đừng đánh nữa!”
Dứt lời, ông ta ngoan ngoãn giao nộp nhẫn chứa đồ của mình.
Ngô Bình cầm lên xem, phát hiện trong đó có hơn ba triệu tiền tiên và rất nhiều linh dược. Anh ngạc nhiên thốt lên: “Xem ra ông cướp bóc của người khác không ít nhỉ!”
Ông lão đáp: “Tôi chỉ kiếm chút cháo thôi mà, kém xa so với con rể tôi”.
Ngô Bình giật mình hỏi: “Con rể ông lũng đoạn cả chợ Đại Hải. Kẻ đó là ai?”
Ông lão trả lời: “Tông chủ của Hải Tiên Tông”.
Ngô Bình nghĩ đến chuyện mua vé, bèn hỏi: “Bán vé cũng là Hải Tiên Tông sao?”
Ông lão gật đầu: “Đúng vậy, cũng là Hải Tiên Tông”.
Ngô Bình đảo mắt, hỏi tiếp: “Con rể ông có tu vi gì?”
Ông lão đáp: “Con rể tôi là tông chủ, tu vi dĩ nhiên rất cao. Nó là kẻ mạnh tầng năm Thần Thông!”
Ngô Bình sờ cằm, sau đó bắt đầu thôi miên và trị thương cho ông ta. Về phần hai tuỳ tùng, anh cũng thôi miên họ để tránh bị phát hiện.
Lúc này Liễu Tam Tương xuất hiện, cười hỏi: “Công tử chuẩn bị đánh Hải Tiên Tông sao?”
Ngô Bình cười khẩy: “Vé bán với giá đắt như vậy, tôi không đánh hắn thì có lỗi với bản thân quá”.
Liễu Tam Tương đáp: “Ừm, tôi cũng thấy thế. Hải Tiên Tông gì đó quá ngông cuồng tự đại, cần phải dạy dỗ một chút. Đến lúc ấy, tôi sẽ đích thân ra tay”.
Ngô Bình bảo: “Thần Thông tầng năm cũng là tu vi khá cao, tất nhiên phải để ông ra tay mới được”.
Đoạn, anh nói với ông lão kia: “Gọi con rể ông đến đây được không?”
Ông ta đáp: “Được”.
“Tiền của con rể ông đều mang theo bên mình à?”
Ông lão nói: “Bình thường đều mang theo bên mình, nó không tin tưởng người khác”.
Ngô Bình bảo: “Bây giờ liên lạc với hắn, nói rằng ông gặp phải một người rất lợi hại, ông không đánh lại”.
Ông lão bèn lấy ra một miếng ngọc bội, sau khi đập vỡ nó, trước mặt ông ta lập tức xuất hiện một ống loa màu xanh lam. Ông ta cao giọng: “Con rể à, hôm nay bố gặp phải một kẻ khó nhằn, con mau đến đây đi, người của bố sắp không chống cự được nữa rồi”.
Dứt lời, ống loa kia liền biến mất.