Đinh Hoả cũng ngạc nhiên, từ nhỏ hắn đã luyện hoan thuật nên biết thi triển Khối Lỗi Thuật là rất khó, đến sư phụ hắn cũng chỉ biết qua loa thôi.
Ngô Bình: “Khi nào rảnh, tôi sẽ truyền cho ông hoan thuật thật sự”.
Quan Thập Điền mừng rỡ: “Cảm ơn chủ nhân”.
Lúc này đã hơn bốn giờ sáng, Ngô Bình đang định về khách sạn Đường Hoàng thì chợt nhận được một tin nhắn. Người gửi là Thôi Hưng Khải, nội dung là: Ngô Bình, cậu đang ở Hải Thành à?
Ngô Bình nhắn lại: Mình mới đến hôm qua, sao cậu biết?
Thôi Hưng Khải: Có tiện nghe điện thoại không?
Ngô Bình: Có.
Ngay sau đó, điện thoại anh đã đổ chuông, là Thôi Hưng Khải gọi tới.
“Ngô Bình, sao đến Hải Thành rồi mà không gọi cho mình?”, anh ấy cười hỏi.
Ngô Bình: “Mình đến có chút việc nên chưa báo cho cậu”.
Thôi Hưng Khải: “Muộn thế này mà cậu chưa ngủ à? Đi chơi không?”
Ngô Bình: “Sao cậu cũng thức khuya thế?”
Thôi Hưng Khải cười nói: “Tối nay, mình với mấy anh em đi uống rượu, có mấy cô em xinh lắm, cậu mau đến đi”.
Ngô Bình không có hứng: “Thôi để mai”.
Thôi Hưng Khải: “Được rồi, trưa mai mình gọi lại”.
Ngắt máy xong, Ngô Bình định về nghỉ ngơi, nhưng anh vừa tới khách sạn thì Thôi Hưng Khải lại gọi tới.
“Ngô Bình, mình dây vào một người khó chơi rồi, họ đang đuổi mình”, giọng nói của anh ấy dồn dập.
Ngô Bình cau mày: “Cậu đã làm gì?”
Thôi Hưng Khải: “Ban nãy, bọn mình chơi ở quán bar, cô bạn gái của bạn mình bị người ta sàm sỡ nên bọn mình đã xô xát với mấy người. Mình uống say quá nên trót đâm một người bị thương rồi”.
Ngô Bình trầm giọng hỏi: “Có gây chết người không?”
Thôi Hưng Khải: “Mình cũng không biết, đâm xong là bọn mình chạy luôn”.
Ngô Bình thở dài: “Cậu nghĩ cậu chạy thoát được không?”
Thôi Hưng Khải như sắp khóc đến nơi: “Ngô Bình, mình phải làm sao đây? Đi tự thú ư?”
Ngô Bình: “Bình tĩnh đã, cậu quay lại quán bar đi, mình đến ngay, chúng ta phải cứu người đã”.
Khi Ngô Bình đến quán bar thì thấy có hai chiếc xe cảnh sát và một xe cứu thương ngoài cửa quán. Khi anh vào quán thì thấy có một người thanh niên được khiêng lên xe cứu thương.
Anh liếc nhìn là biết người này sắp không qua khỏi, Thôi Hưng Khải đã đâm vào động mạch chủ ở bụng của cậu ta, gây mất máu trầm trọng.
Anh lập tức chen qua đám đông rồi nhảy lên xe cứu thương, một nhân viên y tế hỏi: “Anh là người nhà bệnh nhân à?”
Ngô Bình: “Tôi là bác sĩ, bệnh nhân bị