Tử Hi chỉ vào một ngọn núi và nói: “Đây là đỉnh Thần Nông, tộc Nhân Hoàng Thần Nông Thượng cổ đã từng trồng thuốc trên đỉnh núi này, để lại rất nhiều dược liệu quý giá, chúng tôi đến để thử vận may”.
Ngô Bình: “Sao lại là thử vận may?”
Tử Hi: “Núi Thần Nông biến hóa khôn lường, rất dễ lạc đường, không phải dễ dàng gặp được dược liệu. Giống như lần trước, chúng tôi lang thang suốt bảy ngày mà vẫn không có thu hoạch”.
Người đàn ông áo trắng không nhịn được, nói: “Sư muội, người ta nói gặp người lạ thì nên giữ kẽ, em thì hay rồi, cái gì cũng nói với cậu ta hết”.
Tử Hi cười, nhìn sang Ngô Bình và giới thiệu: “Đây là sư huynh của tôi, Lãnh Thanh Huy”.
Lãnh Thanh Huy “hừm” một tiếng, rõ ràng anh ta không thích Ngô Bình.
Tử Hi lại giới thiệu người đàn ông đánh xe áo đen: “Đấy cũng là sư huynh của tôi, Tinh Viêm”.
Bên cạnh cô ta còn có một cô gái tóc ngắn, mặc dù không đẹp bằng cô ta nhưng cũng không thua kém nhiều, cô ta cười và tự giới thiệu: “Thu Nam, mấy người chúng tôi đều đến từ Thái Hoàng giáo”.
Thái Hoàng giáo? Ngô Bình có chút ấn tượng, Trương Huyền từng nói với cậu, trong tiên giới Chân Hoàng có một đại giáo vạn cổ, tên là Thái Hoàng giáo, thực lực vô cùng mạnh, giáo chủ của giáo là cao thủ cấp Hỗn Độn, so ra thì Thái Hoàng giáo mạnh hơn nhiều so với Thiên Trần giáo
Ngô Bình: “Thì ra các vị đến từ thế giới Chân Tiên, tôi đã nghe danh Thái Hoàng giáo từ lâu”.
Tử Hi nói: “Anh là người ở đâu?”
Ngô Bình: “Tôi là một tu sĩ ở trần gian”.
Tử Hi cũng không thấy bất ngờ, nói: “Nhân Hoàng giới cũng hay có tu sĩ trần gian xuất hiện, anh Ngô có thể đến được đây thì nhất định phải là bậc kỳ tài ở trần giới”.
Ngô Bình phất tay: “Con cưng của trời thì không dám nhận. Phải rồi cô Tử, mọi người có hay đến Nhân Hoàng giới không?”
Tử Hi: “Cũng không thường xuyên lắm, nhưng mỗi năm đều đến mấy lần”.
“Ngoài các cô ra thì người của những môn phái khác có hay đến không?”, cậu hỏi.
Tử Hi: “Ừ, có rất nhiều thế lực năm nào cũng phái người đến Nhân Hoàng giới thăm dò”.
Ngô Bình thầm thở dài, khó khăn lắm cậu mới giành được cơ hội vào Nhân Hoàng giới, nhưng với người khác thì lại là chuyện quá đỗi dễ dàng.
Lãnh Thanh Huy bỗng hỏi: “Trước đây cậu từng lấy ra một kim ấn, ở đâu mà cậu có nó?”
Anh ta rất quan tâm đến kim ấn, nếu như có thể có được kim ấn thì sau này nói không chừng anh ta lại có cơ hội vào được điện Nghệ Hoàng để thăm dò.
Ngô Bình: “Được một người bạn tặng, tôi cũng không biết nó có thể mở được cửa lớn của điện Nghệ Hoàng. Có điều đáng tiếc, tôi đã bị một luồng sức mạnh đẩy ra khỏi điện Nghệ Hoàng, không kịp lấy kim ấn ra lại”.
Lãnh Thanh Huy nhìn cậu chằm chằm: “Cậu thật sự không có thu hoạch sao?”
Ngô Bình: “Thời gian quá ngắn, vẫn chưa nhìn rõ được tình hình bên trong thì đã bị đẩy ra ngoài rồi”.
Thu Nam nói: “Anh Ngô có thể phá vệ sĩ kim giáp, xông đến trước cửa điện, chúng tôi thật ước cũng không có được thực lực như vậy. Không biết công tử có hứng thú gia nhập Thái Hoàng giáo của chúng tôi không?”
Tử Hi mím môi cười: “Sư muội, em vẫn còn bận tâm chuyện chiêu mộ học sinh cho Liễu sư thúc à?”
Thu Nam: “Hết cách rồi, nếu Liễu sư thúc mà không nhận học trò thì Ngũ Liên Phong của bà ấy sẽ bị thu hồi mất”.
Tử Hi: “Liễu sư thúc yêu cầu học trò rất cao, mấy năm nay không có rất nhiều thiên tài đến nhưng bà ấy lại không chọn được ai”.
Thu Nam: “Thực lực của anh Ngô phi phàm, nói không chừng có thể lọt vào mắt của Liễu sư thúc”.
Ngô Bình không hứng thú với chuyện bái sư, cậu vội nói: “Một thời gian nữa tôi sẽ đến Chí Tôn Kiếm Đường rồi, tạm thời không tiện bái sư người khác”.