Thế nhưng không khí ngay cửa bỗng ngưng tụ, xuất hiện một tầng sương mù chặn ngay cửa. Thuộc hạ chị Hồng đi đến cửa thì bị một lực đánh văng ra, làm thế nào cũng không ra được.
Sau đó càng có nhiều người thử hơn, nhưng không ai ngoại lệ, đều bị một lực đẩy văng lại. Chị Hồng cũng đã thử, liên tục mấy lần cũng không thể thành công.
Ánh mắt cô ta có chút sợ hãi, quay đầu nhìn Ngô Bình: “Cậu biết tiên pháp?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Nói đúng ra thì là một loại bí pháp”.
Chị Hồng hít sâu một hơi: “Thì ra cậu bạn là tu sĩ, vừa nãy đã đắc tội rồi”.
Cô ta ngừng lại rồi nói tiếp: “Chuyện hôm nay, sai là do tôi, tôi không nên bao hết cả tầng lầu. Ở đây, tôi xin lỗi với cậu, hy vọng cậu có thể bớt giận”.
Thái độ cô ta hòa hoãn, cơn giận của Ngô Bình vẫn chưa giảm, cậu lạnh giọng cười, nói: “Các người liên tục đến ra tay với tôi, bây giờ một câu xin lỗi mà muốn tôi dừng tay sao?”
Chị Hồng thở dài một hơi: “Tôi rất ít khi bao phòng, sở dĩ tối nay bao cả tầng lầu, là vì có một vị khách quý rất quan trọng đến đây”.
Ngô Bình: “Ồ, khách quý thế nào?”
Chị Hồng: “Đối phương là tu sĩ Tiên Giới, hơn nữa còn là đệ tử chân truyền của tông môn hạng ba! Thân phận như vậy, cậu nói có cao quý hay không?”
Ngô Bình cười lạnh ha ha: “Tông môn hạng ba, đệ tử chân truyền, đúng là dọa tôi sợ đấy”.
Chị Hồng: “Cậu Ngụy kia rất thích ca hát, nên tôi mới bao phòng ở đây, không ngờ lại xung đột với cậu”.
Ngô Bình: “Không sao, lát nữa cậu Ngụy gì đó đến, bảo gã đến hát mấy bài, tôi nghe xem hát thế nào”.
Chị Hồng kinh ngạc, bảo cậu Ngụy hát, người này điên rồi hay sao?
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một người trung niên tay cầm gậy chống đầu rắn đi vào, ông ta mặc áo khoác đen, tóc ngắn, ánh mắt sắc bén.
Đi vào phòng VIP, ông ta quét mắt nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì đây?”
Tên trọc đầu vội bò dậy, mau chóng đơn giản kể lại tiền căn hậu quả một lượt.
Người kia cầm gậy trong tay đập mạnh xuống đất, tức giận nói: “To gan lắm, cậu chán sống rồi mà!”. Lúc nói, ông ta nhìn chằm chằm Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức đi đến, mặt đối mặt đứng đó, cậu lạnh lùng hỏi: “Ông chính là Tiên gia gì đó sao?”
Người kia trừng hai mắt: “Là tôi! Ai cho cậu cái gan chó đó, dám đến chỗ tôi làm càn?”
“Bốp!”
Ngô Bình nâng tay tát một cái, cái tát này khiến tất cả mọi người đều giật mình sợ hãi, chị Hồng cũng há hốc miệng, kinh ngạc không thôi. Tên trọc đầu cũng sửng sốt, đầu óc trống rỗng.
Một lúc sau, Tiên gia kia rống lớn, đánh đến một quyền. Thực lực ông ta cũng không yếu, là người lão luyện luyện khí cấp chín. Thế nhưng, sức mạnh của ông ta ở trước mặt Ngô Bình quả thực không đáng nhắc đến.
Ngô Bình nâng tay lại tát một tát, trực tiếp khiến Tiên gia nãy ngã xuống, lạnh lùng nói: “Chút thực lực cỏn con này của ông, cũng dám ra tay với tôi đây?”
Bị đánh hai cái tát, Tiên gia ý thức được có thể bản thân đã đã phải tấm sắt, ông ta lập tức nói: “Cậu bạn, rốt cuộc cậu là ai?”
Lúc này có người đi vào, lạnh lùng nói: “Cậu ấy là người ông không chọc vào nổi!”
Mọi người nhìn sang thì thấy Nghiêm Lãnh Thạch đi vào, sau lưng có mấy người đi theo.
Hiện tại Nghiêm Lãnh Thạch chính là đại lão ở Trung Châu, địa vị thậm chí không kém Long Gia. “Tiên gia” này rõ ràng cũng nhận ra ông ta, vội vàng bò dậy, khom người chào đón: “Nghiêm gia, sao ông lại đến đây?”
Nghiêm Lãnh Thạch không quan tâm ông ta mà đi đến trước mặt Ngô Bình, kính cẩn nói: “Chào cậu”.
Vì có nhiều người phức tạp ở đây, Nghiêm Lãnh Thạch lúc này gọi Ngô Bình là cậu.
Ngô Bình ừ một tiếng, nói: “Sao ông lại ở đâu?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Địa bàn này thì tôi cũng có chút cổ phần, cho nên nhận được tin tôi sợ tên Diêm Khai có mắt không tròng này đắc tội với cậu”.