“Bảo tôi chờ?”, ông ta nổi giận: “Chẳng lẽ cậu ta không biết tôi được nhà họ Thiên cử đến sao?”
Hà Hi Niên đáp nhẹ: “Đương nhiên là công tử biết”.
“Biết mà sao vẫn dám làm như vậy!”
Hà Hi Niên nhìn ông ta một cái rồi nói: “Sứ giả, Lý công tử là công tử hạng nhất đương thời”.
Đối phương cau mày: “Câu này có ý gì?”
Hà Hi Niên đáp: “Lý công tử với tư chất hơn người, đã giành được hạng nhất, vô tiền khoáng hậu. Người như vậy, trong lòng sẽ không có nỗi sợ. À phải, có lẽ sứ giả vẫn chưa biết, cách đây không lâu, người của Ôn hầu đã đến nhà họ Hà hành hung, công tử đã vung tay giết chết mười hai vị Đạo Quân!”
Sứ giả hừ mạnh: “Ôn hầu có thể so sánh với nhà họ Thiên ư? Còn ngang ngửa với Thượng Thanh Thiên đấy”.
Hà Hi Niên nói: “Ý của tôi là, có gì từ từ nói, không nên quá cứng rắn”.
Sứ giả cười khẩy: “Nhà họ Thiên làm việc không cần nhìn sắc mặt người khác. Cậu ta vui hay không vui cũng được, kết quả đều như nhau cả!”
Là một trong những thế lực mạnh nhất đại thế giới Thượng Thanh, người nhà họ Thiên làm việc xưa nay đều như vậy, chưa từng thay đổi.
Hà Hi Niên thầm thở dài, nghe ông ta nói vậy, cũng không nhiều lời nữa, yên lặng chờ Ngô Bình xuất hiện.
Một khắc sau, Ngô Bình mới chậm rãi bước ra. Hà Hi Niên vội vàng ra đón: “Công tử, vị này chính là sứ giả họ Thiên”.
Sứ giả nhà họ Thiên ngẩng đầu, liếc nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình lãnh đạm nói: “Nhà họ Thiên, chưa từng nghe tên”.
Sứ giả sầm mặt, trầm giọng đáp: “Lý công tử, kẻ xem thường người của nhà họ Thiên đều không có kết cục tốt đẹp”.
Ngô Bình bảo: “Trùng hợp quá, kẻ vô lễ với bản công tử, không chết cũng bị thương”.
Sứ giả hừ giọng: “Tôi đến đây để truyền đạt ý của nhà họ Thiên”.
Ngô Bình hỏi: “Ý của nhà họ Thiên? Ý của nhà họ Thiên thì liên quan gì đến bản công tử?”
Sứ giả cau mày: “Lý công tử, tốt nhất là cậu nên lắng nghe. Nhà họ Thiên hy vọng Lý công tử rời khỏi đại thế giới Thượng Thanh trong vòng ba ngày, và không bao giờ quay lại nữa”.
Ngô Bình đáp: “Ồ, bảo tôi đi?”
Sứ giả nói: “Đúng vậy. Nếu Lý công tử không đi, nhà họ Thiên không thể bảo đảm cậu sẽ an toàn”.
Ngô Bình hỏi: “Uy hiếp tôi?”
Sứ giả cười hề hề: “Cậu nghĩ như vậy cũng được”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Nhà họ Thiên bảo tôi rời đi thì cũng phải cho tôi lý do chứ?”
Sứ giả nhẹ nhàng đáp: “Không cần lý do. Nhà họ Thiên chỉ yêu cầu công tử làm vậy”.