Quá trình tu luyện khá thuận lợi, vì cậu đã có được bí anh thứ hai nên chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cậu đã ngưng tụ thành công bí anh thứ nhất.
Bí anh thứ nhất chú trọng nhất là khuôn mặt nên hình tượng của bí anh thứ nhất của cậu cũng khá kì lạ, có đến ba khuôn mặt. Hơn nữa, bí anh thứ nhất cũng cao đến chín trượng, nhất định sau này sẽ có thể trở thành bí thần cấm kị.
Mặt nạ bí anh vừa hình thành thì mèo đen liền xuất hiện, nói: “Bây giờ tôi sẽ dạy cho cậu cách khởi động cấm kị”.
Trước đó, mặc dù Ngô Bình có thể mượn sức mạnh của mặt nạ nhưng cách đó rất thiển cận. Bây giờ cậu ngưng tụ được bí anh thì mới chính thức có khả năng khởi động cấm kị.
Ba khuôn mặt của bí anh mặt nạ đều nhắm mắt, Ngô Bình làm theo lời dạy của mèo đen, niệm chú, đồng thời khởi động ba mươi ngàn đôi tay quỷ cùng bấm độn.
Mười lăm phút sau, một tiếng “ầm” thật lớn vang lên, một khuôn mặt của mặt nạ mở mắt ra, không gian xung quanh bỗng bắt đầu méo mó. Ngô Bình biến mất, ẩn mình trong hư không.
Lúc này, Ngô Bình có thể ở bất cứ đâu trong phạm vi một ngàn dặm, chỉ cần cậu muốn thì sẽ có thể xuất hiện ở bất kì chỗ nào trong khu vực đó chỉ trong tích tắc, chỉ cần cậu muốn thì cũng có thể khiến người khác dịch chuyển đến bất cứ chỗ nào trong phạm vi này.
Không gian của khu vực này hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của cậu, đấy là sức mạnh của cấm kị, có khả năng thay đổi quy tắc, trật tự.
Sau khi khởi động một loại cấm kị, Ngô Bình cảm thấy trống rỗng.
Mèo đen: “Công ty hãy làm quen với sức mạnh này trước, chờ một thời gian rồi hẵng khởi động hai loại năng lượng còn lại”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Ngô Bình ra khỏi phòng luyện công, Xích Huyền Tử đang đứng canh ở một bên liền chạy đến. Từ sau khi Xích Huyền Tử quyết định đi theo Ngô Bình thì anh ta luôn ở trong Hoàng Long sơn trang, chạy vặt bên cạnh Liễu Kim Long, đồng thời làm bảo vệ. Anh ta đến từ đại tông của Kiếm Tiên giới, kinh nghiệm phong phú, mấy ngày nay Ngô Bình rất hài lòng với anh ta.
Anh ta tiến về trước: “Cuối cùng thì cậu cũng đã xuất quan, có cô Lý đến sơn trang chúng ta”.
Ngô Bình: “Cô Lý nào?”
Xích Huyền Tử: “Cô ta nói là Lý Nhu Phi của Tượng Sơn, đến để trả tiền”.
Anh ta vừa nói thì Ngô Bình liền nhớ ra, trước đó cậu đến đảo Linh Tê bán đồ đã gặp được một cô gái tên là Lý Nhu Phi, cậu đã bán cho cô ta một viên Tử Vi thần đan. Lúc đó cô ta không có đủ tiền nên trả trước một ít, vốn dĩ nói mấy ngày sau sẽ trả đủ nhưng không ngờ mãi đến hôm nay mới đến.
Cậu gật đầu: “Ừm, biết rồi”.
Ngô Bình đi về trước, Xích Huyền Tử đi theo phía sau,, nói: “Tôi có tin tức của Công tử Linh Hư”.
Công tử Linh Hư là người kế thừa của Tả Lãnh Hư, thực lực rất cao. Lần trước Ngô Bình đã cướp Chân Thủy và Nhu Thủy kiếm, hai bên đã có hiềm khích với nhau.
“Ồ, bây giờ anh ta đang ở đâu?”
Xích Huyền Tử: “Công tử Linh Hư đang ở trần thế, khu vực biên giới của nước Đồ Na, hình như đến đó vì động thiên”.
Ngô Bình dừng bước, nhớ lại cuộc nói chuyện với Lục Hoàng Tử trước đó, biên giới nước Đồ Na có một khu vực mà ở đó có đến ba thời không, trong đó hai thời không là Kim Mẫu giới và Dược Vương giới. Lẽ nào công tử Linh Hư đến đấy vì Dược Vương giới và Kim Mẫu giới sao?
Thế nên cậu hỏi: “Công tử Linh Hư mang theo bao nhiêu cao thủ bên mình?”
Xích Huyền Tử: “Anh ta rất có danh tiếng, bên cạnh có rất nhiều người theo, còn có mấy cao thủ thần thông nữa. Phải rồi, còn có một thế lực xuất hiện ở đó nữa, gọi là Nhật Nguyệt tiên giáo”.
Ngô Bình: “Nhật Nguyệt tiên giáo sao? Những người đến đó là ai?”
“Là Nhật sứ và Nguyệt sứ của Nhật Nguyệt tiên giáo. Có vẻ như họ sắp có hành động lớn”.
“Ừ, hôm nay đến đó xem thử”.