Ngô Bình im lặng không biểu tình, anh hỏi các đại thần còn lại: “Các khanh nghĩ thế nào?”
Quần thần bên trong ước chừng có một phần tư người cho rằng nên làm, phân nửa không ý kiến và khoảng một phần tư giữ ý kiến phản đối.
Ngô Bình nhìn về phía người tướng quân, rõ ràng rất tức giận, nhưng đây là triều đình nên chỉ có thể nén lại.
“Ngươi tên là gì?”. Anh hỏi.
Tướng quân cúi đầu xuống: “Bẩm bệ hạ, mạt tướng là Trần Vi Tiên”.
Ngô Bình: “Ngươi cho là ai đúng?”
Trần Vi Tiên: “Mạt tướng không dám đánh giá chư vị đại thần, mạt tướng chỉ làm chuyện mình nên làm. Những tên quái vật đầu trâu kia giết hại bách tính nước ta, cho dù có chết mạt tướng cũng phải làm thịt bọn chúng! Còn hậu quả ra sao, mạt tướng không nghĩ đến”.
Ngô Bình bước tới, vỗ bả vai hắn, cười nói: “Ừm, ngươi làm rất tốt”.
Dứt lời, cánh tay bị đứt của Trần Vi Tiên đã mọc lại, vết thương cũng khôi phục hoàn toàn, anh tuyên bố: “Trần Vi Tiên anh dũng báo quốc, thăng hai cấp, thưởng mười ức thần long tệ. Tất cả tướng sĩ tử thương, toàn bộ thưởng một ngàn vạn thần long tệ, người nhà sẽ được quốc gia phụ dưỡng”.
Trần Vi Tiên quỳ xuống đất, ủy khuất và tức giận trước đó lập tức biến mất: “Mạt tướng tạ ơn!”
Sau đó, Ngô Bình nhìn về phía các đại thần gặp phải cường giả đã sợ hãi, hỏi: “Nếu như lần này người đầu trâu giết bách tính chúng ta, chúng ta lại sợ rồi lùi bước. Vậy những lần tiếp theo sẽ càng có nhiều người đầu trâu tới đoạt thành, giết dân ta. Cuối cùng cũng có một ngày, chúng sẽ giết tới kinh đô, giết chết người thân các ngươi và giết ngươi. Khi đó, các ngươi còn có đường rút lui sao?”
Đám đại thần im lặng, họ không thể trả lời câu hỏi của Ngô Bình.
Ngô Bình: “Ngưu Ma tộc sát hại bách tính của ta, chuyện này không thể bỏ mặc. Ngươi triệu tập đại quân, theo trẫm đi san bằng Ngưu Ma tộc!”
Ngày hôm đó, Ngô Bình tập hợp một trăm vạn tinh binh, lệnh Tư Không Vũ đi cùng, lái chiến hạm hiệu Nguyên Xương tới bộ lạc Ngưu Ma báo thù.
Ngưu Ma tộc là một bộ lạc vô cùng hùng mạnh, đã từng bị nhốt ở một thời không đồng thời trở thành bá chủ ở thời không đó. Bây giờ quy nhất tại đại lục Hồng Hoang, bắt đầu bành trướng tứ phương, mà Thiên Võ Đại Đế gần nhất là người đứng mũi chịu sào.
Khi hiệu Nguyên Xương xuất hiện, Ngưu Ma tộc tức khắc phản ứng, dùng tốc độ nhanh nhất tập kết trăm vạn đại quân người đầu trâu.
Tướng lĩnh đại quân Ngưu Ma tộc là một người đầu trâu dáng vóc to lớn, khí tức kinh người. Hắn ta cao hơn trăm mét, trên đôi sừng trâu khắc phù văn huyền diệu. Quan sát khí tức của hắn ta, ít nhất thực lực cũng ở cấp Đạo Tổ.
Bây giờ, Ngô Bình đang dùng cảnh giới Đại Thánh để điều khiển hiệu Nghệ Xương. Hiệu Nguyên Xương lúc trước không cách nào sử dụng rốt cuộc vẫn bị anh mở khóa. Trong thời không thần bí nào đó bên trong hiệu Nguyên Xương, hai triệu con rối chiến sĩ lao ra. Những con rối này đều cao chừng năm mét, toàn thân được chế tạo bằng tiên kim, lưng đeo thanh đao dài mười mét, võ nghệ cao siêu.
Hiệu Nguyên Hào: Hai triệu con rối chiến sĩ có thể nghênh chiến bất cứ lúc nào
Ngô Bình cười nói: “Không tệ, để lát nữa ta xem thử thực lực của đám con rối này ra sao”.
Anh xuất hiện trên đầu tàu, nhìn chằm chằm tướng lĩnh người đầu trâu bên dưới, trầm giọng nói: “Ngưu Ma tộc các ngươi đồ sát hơn 37.457 cư dân của đế quốc Thiên Võ ta. Hôm nay, với tư cách là hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, ta đến để đòi sự công bằng!”
Tướng lĩnh người đầu trâu cười lạnh: “Ngươi muốn công bằng thế nào?”
Ngô Bình thấy ngữ khí đối phương không tốt lành gid, thản nhiên nói: “Dùng toàn bộ mạng sống của bộ lạc Ngưu Ma các ngươi trả, thấy sao?”