Diệp Ngưng Băng: “Đúng vậy. Mười tiên giới lớn nhất gộp lại, mỗi năm cũng có chưa được mấy bí thần truyền kỳ. Nhưng so với bí thần chí tôn thì bí thần truyền kỳ cũng chẳng đáng là gì. Tôi nghe nói trên cấp chí tôn còn có bí thần cấm kỵ không thể nào tưởng tượng được nữa”.
Trong ký ức của Ngô Bình cũng có ký ức liên quan đến bí thần chí tôn. Ở những thế giới khác nhau, màu sắc của bí thần chí tôn cũng khác nhau, chẳng hạn ở Đại Ngũ Hành giới, bí thần chí tôn có màu vàng kim nên được gọi là bí thần hoàng kim chí tôn. Còn về bí thần cấm kỵ thì cậu chưa từng nghe đến. Cậu chợt có suy nghĩ, bí thần cấm kỵ này nhất định cũng có liên quan đến sức mạnh cấm kỵ.
Thế là cậu hỏi: “Ngưng Băng, cấm kỵ trong bí thần cấm kỵ có từ đâu?”
Diệp Ngưng Băng lắc đầu: “Không biết, tôi chỉ nghe nói bí thần cấm kỵ chia thành bí thần tiểu cấm kỵ, bí thần đại cấm kỵ, cũng như bí thần chí cao đại kỵ”.
Ngô Bình thầm nghĩ, chuyện này chẳng phải vừa hay đối ứng với cấm kỵ tiểu thiên, cấm kỵ đại thiên và cấm kỵ chí tôn sao?
Cậu hỏi: “Cô nghe những điều này từ ai?”
Diệp Băng Nghiên: “Kiếp trước tôi từng gặp một tu sĩ sắp chết, tự xưng đến từ một thế giới khác. Lúc đầu tôi tưởng anh ta đến từ Linh giới, hoặc tiên giới nhỏ nào đó,nhưng sau đó tôi đã tìm thấy một số thứ từ di vật anh ta để lại, trong đó có một quyển sổ, ghi chép phương pháp tu luyện bí thần cấm kỵ. Chỉ là tôi mãi vẫn không hiểu cấm kỵ mà anh ta nói rốt cuộc là gì”.
Lúc này, giọng của Phương Lập lại vang lên trong đầu Ngô Bình: “Nhất định người đó đến từ đại lục Thánh Cổ. Vì đại lục thánh cổ không có bí cảnh nên bí thần đã ngưng tụ ở trúc cơ trung kỳ”.
Ngô Bình nhanh chóng đến được chỗ điểm danh, điền tên họ, tuổi tác và xuất thân lai lịch các thứ.
Sau khi điền xong biểu mẫu, cậu nhanh chóng lấy được một tờ giấy, người phụ trách xử lý nói: “Được rồi, đến tòa số ba đặt lịch thi sát hạch đi”.
Thế là Diệp Ngưng Băng dẫn Ngô Bình đến tòa số ba, tòa nhà này có bốn tầng, sảnh xử lý hồ sơ nằm ở tầng ba. Hai người họ đến đó thì thấy chỉ có hai người đang làm thủ tục tương tự.
Ngô Bình vừa đến thì một cô gái tầm hai mươi tuổi, khá có khí chất cười, tiến về trước và nói: “Đến làm thủ tục thi sát hạch sao?”
Ngô Bình gật đầu, đưa giấy qua cho đối phương.
Cô gái nhìn lướt qua rồi nói: “Mời đi theo tôi”.
Cô ta gọi Ngô Bình đến trước bàn, mời cậu ngồi xuống, sau đó đặt lịch thi giúp cậu. Cô gái xem sơ qua rồi hỏi: “Lịch tuần này kín hết rồi, thứ ba và thứ sáu tuần sau vẫn còn chỗ trống, cậu chọn ngày nào?”
Ngô Bình không ngờ người hẹn lại nhiều đến thế, chỉ đành nói: “Vậy thì thứ ba đi”.
Cô gái gật đầu: “Được, mọi người về đợi thông báo”.
Ra khỏi đại sảnh Ngô Bình hỏi Diệp Ngưng Băng: “Dạo này người đến học viện đăng ký đông lắm sao?”
“Đông lắm. Theo tôi thấy, mấy ngày nay ngày nào cũng có mấy chục người đến đăng ký, còn hẹn tham gia khảo sát”.
Ngô Bình nói: “Nếu không phải vì cấm địa thượng cổ, tôi chắc sẽ không đến”.
Diệp Ngưng Băng: “Đúng thế, cậu nhất định phải đến cấm địa thượng cổ. Còn nhớ người mà để lại tờ giấy tôi vừa nhắc lúc nãy không? Người này mang theo một tấm bản đồ, sau khi tôi nghiên cứu, tấm bản đồ đó có thể có liên quan đến cấm địa thượng cổ. Đợi đến khi cấm địa mở, tôi nhất định phải đến đó một chuyến”.
Ngô Bình hỏi: “Bản đồ như thế nào?”
Diệp Ngưng Băng đưa một tấm bản đồ rất cũ ra cho Ngô Bình, Ngô Bình mở ra xem, ghi nhớ nội dung trên đó, sau đó trả lại cho cô ta.
“Ngưng Băng, cô nghĩ mấy điểm người kia ghi chú trên bản đồ có thể có gì?”
Diệp Ngưng Băng: “Có thể khiến hắn mạo hiểm vượt biên, tôi nghĩ những thứ đó chắc là rất quý giá. Ngô Bình, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi khám phá thử”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Vì Hàn Băng Nghiên vẫn còn đang thi nên Ngô Bình không ở lại lâu, nói được vài câu lại chạy đến chỗ thi.
Lúc cậu về đến công viên gần trường thi thì thấy Mộc Băng Thiền đang đợi cậu.
“Anh Ngô Bình”, nhìn thấy bóng dáng Ngô Bình, cô ấy vui vẻ vẫy tay.
Ngô Bình cười nói: “Mộc Băng Thiền, cô cả đêm không ngủ, sao không đi nghỉ đi?”
Mộc Băng Thiền mặt đầy phấn khích, cô ấy nói: “Anh Ngô Bình, tôi về ngủ một giấc, kết quả mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ tôi cảm thấy như mình đã trải qua mấy trăm năm”.
Ngô Bình khá ngạc nhiên: “Trải qua mấy trăm năm trong mơ? Trước kia cô từng nằm mơ như vậy chưa?”
Mộc Băng Thiền lắc đầu: “Không, đây là lần đầu tiên. Tôi nghĩ chắc chuyện này có liên quan đến chuyện chúng ta trải qua đêm qua, đúng là một giấc mơ kinh khủng”.
Ngô Bình nhìn cô ấy cười nói: “Hình như cô rất vui”.