Ngô Bình giật mình: "Lý Tố lại sinh sao?"
Lý Tố và Lý Dư vốn là hai con thuồng luồng, giờ đã biến thành hình người và đi theo Ngô Bình. Mỗi một lần sinh sản thuồng luồng đều tổn thương nguyên khí cực lớn, Ngô Bình không ngờ Lý Tố lại sinh ra thuồng luồng trong khi cách một khoảng thời gian ngắn như vậy. Không cần hỏi, cha của con thuồng luồng này nhất định là Lý Dư.
Tiên sinh dạy học chậm rãi đi tới, khẽ chắp tay, cười nói: "Bái kiến Thánh Nhân".
Nhìn thấy tiên sinh, Ngô Bình nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là tông thánh Tằng Tham, anh đã từng có duyên gặp một lần trước đây, anh vội vàng chào lại: "Thì ra là Tằng tiên sinh, sao tiền bối lại ở đây dạy học cho đám trẻ?"
Tằng Tham cười nói: "Lúc trước ta thấy khí thế đế quốc Thiên Võ cực thịnh, cho nên tới xem một chút, tình cờ trong cung đang tuyển tiên sinh dạy học cho các hoàng tử, cho nên ta liền tới đăng ký, rất vinh dự được nhận".
Ngô Bình cười khổ, nói: "Tằng tiên sinh khiến tôi xấu hổ quá, người là bậc đại hiền, ở đây quá lãng phí tài năng của người".
Tằng Tham cười, phất tay: "Ta được dạy bảo thái tử, làm sao có thể nói là lãng phí tài năng được? Nơi này rất tốt, chỉ cần Thánh Nhân không chán ghét ta, Tằng Tham vẫn sẽ tiếp tục dạy dỗ".
Ngô Bình: "Cầu còn không được".
Sau đó anh nói với Đỉnh Nhi: "Đỉnh Nhi, cố gắng học tập, nếu như con làm bậy, ta sẽ dạy cho con một bài học".
Đỉnh Nhi rụt cổ: "Vâng thưa phụ hoàng, Đỉnh Nhi nhất định sẽ nghe lời".
Sau khi từ biệt Tằng Tham, anh đến Long viên của hoàng cung thăm Lý Tố. Long viên mới được xây dựng, là nơi sinh sống của thuồng luồng, năm con thuồng luồng nhỏ, Lý Dư, Lý Tố, Long Thanh Khâm đều sinh sống và tu luyện ở đây.
Khi đến Long viên, Lý Dư đang đứng cười lớn trước cổng hoa viên. Nhìn thấy Ngô Bình đi tới, cậu ta vội vàng nói: "Chủ nhân".
Ngô Bình cười hỏi: "Đã sinh rồi sao?"
Lý Dư: "Đã sinh hai, trong bụng vẫn còn hai".
Ngô Bình: "Khá lắm, tôi còn tưởng rằng năng lực của cậu không được".
Lý Dư ngượng ngùng gãi đầu: "May nhờ chủ nhân ban cho Thuần Huyết Đan, nếu không Lý Tố đã không sinh con cho tôi nhanh như vậy".
Ngô Bình không tiện đi vào, đợi hơn mười phút sau, Đường Tử Di ôm bốn con thuồng luồng nhỏ đi ra. Màu sắc của những con thuồng luồng nhỏ khác nhau, một con màu trắng, một con màu đen, một con màu vàng và một con màu đỏ, chúng đều rất đẹp.
Thuồng luồng nhỏ rất dễ thương, chúng cuộn thành bốn quả bóng, tò mò nhìn xung quanh bằng cái đầu nhỏ của mình. Lý Dư nhanh chóng ôm con vào lòng, cười ngoác đến tận mang tai.
Long Thanh Khâm cũng đi tới, cô ấy cười nói: "Mấy đứa trẻ này có huyết mạch khá thuần khiết".
Ngô Bình lập tức lấy ra hai lọ Thuần Huyết Đan đưa cho Lý Dư, nói: "Cái này cho con của cậu".
Lý Dư mừng rỡ: "Đa tạ chủ nhân!"
Anh hỏi Long Thanh Khâm: "Thanh Khâm, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô".
Long Thanh Khâm cười nói: "Anh nói đi".
Ngô Bình: "Đế quốc Thiên Võ của tôi đã mở rộng đến biên giới vùng Nam Hải, tôi hy vọng nơi đó có một vị Long Vương cai quản. Tôi muốn phong cô làm Nam Hải Long Vương để cai quản Nam Hải".