Ngô Bình: "Bố, bọn con chỉ là vợ chồng hờ thôi".
Lý Niệm Tổ trừng anh một cái: "Cái gì mà vợ chồng hờ, các con đã bái đường thì chính là vợ chồng thật!"
Ngô Bình hiểu được phủ Chiến Vương đang lâm vào tình cảnh khó khăn, cũng thật lòng muốn giúp Lam Hân Nguyệt nên bèn nói: "Vâng, vậy thì đi ạ".
Anh nhìn con chó lớn: "Nhị Hỗn, mày có đi với tao không?"
Con chó: "Phí lời, không đi với cậu, nhỡ đâu lạc đường thì sao?"
Ngô Bình không thèm để ý đến nó, anh liên lạc với Hỉ Liên Thắng nói muốn rời khỏi đây một thời gian.
Hai người và một con chó trở về phủ Chiến Vương.
Cách phủ Chiến Vương vài trăm dặm, Ngô Bình cảm nhận được một luồng khí tức khác thường. Đến khi lại gần, anh đã thấy phủ Chiến Vương đang bị vô số hung thú bao vây, bọn chúng dốc sức phá trận pháp bảo vệ bên ngoài phủ Chiến Vương.
Tuy trận pháp rất mạnh nhưng rõ ràng cũng không thể chống đỡ quá lâu, nhiều nhất là hai ngày nữa sẽ bị đám hung thú này phá vỡ, đến lúc đó hậu quả không thể lường được.
Ngô Bình thay đổi sắc mặt, đang định ra tay thì Nhị Hỗn nói: "Nhiều đồ ăn vậy, để tôi đi!"
Nhị Hỗn hoá trở lại bản thể, hai cánh tay đen lòm chộp về phía đám hung thú, mỗi lần bốc một con, bắt được thì trực tiếp nhét vô miệng.
Tốc độ của Nhị Hỗn rất nhanh, một giây đã ăn hết mười mấy con hung thú. Vài phút đã ăn hết sạch gần một nửa số hung thú rồi, đám còn lại thấy nguy hiểm, rú lên một tiếng rồi chia ra bỏ chạy.
Nhị Hỗn nào có tha cho bọn chúng? Lập tức truy sát, hai bàn tay khổng lồ chộp lia lịa, ăn hết sạch. Bụng nó như cái động không đáy, ăn bao nhiêu hung thú cũng có thể tiêu hoá được trong tích tắc.
Không còn đám hung thú, người trong phủ Chiến Vương mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hạ trận pháp xuống, Lam Hân Nguyệt đi ra. Nhìn thấy Ngô Bình tới, cô ấy vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Chồng, anh về rồi!"
Ngô Bình gật đầu: "Quận chúa, đây là bố anh".
Lam Hân Nguyệt vội bước lên trước hành lễ: "Con chào bố chồng ạ”.
Ngô Bình ngớ người, trong lòng thầm nói, sao em lại gọi bố chồng thế, chúng ta chỉ giả làm vợ chồng thôi mà?
Lý Niệm Tổ rất vui, thấy con dâu không chỉ xinh đẹp mà còn hiểu lễ nghĩa bèn cười nói: "Tốt, tốt, quận chúa không cần phải đa lễ".
Lam Hân Nguyệt hỏi: "Chồng, đám hung thú kia bị anh đuổi đi đấy hả?"
Đang nói chuyện thì con chó lớn chạy tới với vẻ mặt thoả mãn, rồi còn ợ hơi nữa.
Ngô Bình: "Ừ, bị con chó này của anh đuổi đi hết rồi”.
Nhị Hỗn trợn mắt lên: "Tôi không phải chó, tôi là Hỗn Mang đời hai".
Ngô Bình: "Nó tên Nhị Hỗn".
Tuy Lam Hân Nguyệt rất tò mò nhưng không hỏi nhiều, mời Ngô Bình và Lý Niệm Tổ vào phòng khách trước.
Nói chuyện đôi câu, Ngô Bình mới biết những thế lực kia vẫn chưa từ bỏ, không biết dùng thủ đoạn gì mà khiến quanh phủ Chiến Vương xuất hiện nhiều hung thú đến thế.
Hung thú tới quá đột ngột, rất nhiều nô bộc trong nhà đã bị chúng ăn mất. May là vẫn còn trận pháp bảo vệ phủ, nếu không lần này phủ Chiến Vương nguy hiểm trùng trùng.