Nghe Ngô Bình nói vậy, Đường Băng Vân hoảng hốt rồi nói: “Anh nói gì thế? Ông nội là tà ma ư?”
Con ngươi của Đường Thiên Tuyệt chợt biến thành hình chữ thập, lòng trắng chuyển thành màu đen, ông ta cười phá lên: “Thằng nhãi, mày thông minh hơn tao tưởng đấy. Tao định mượn cơ thể của Đường Thiên Tuyệt để khai phá mày, không ngờ lại bị mày thăm dò trước! Mày có thể nói cho tao biết tại sao mày lại phát hiện ra không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Mày có quá nhiều sơ hở, tao chẳng buồn nói”.
Đường Thiên Tuyệt cười lớn: “Tao đánh giá mày hơi thấp rồi, mức độ uy hiếp của mày với bọn tao vượt xa tính toán của bọn tao rồi”.
Ngô Bình hỏi nó: “Đường Hi là người của mày?”
Đường Thiên Tuyệt: “Đường Hi là người của Đường Thiên Tuyệt, tao chỉ dùng cơ thể của Đường Thiên Tuyệt để ra lệnh cho ông ta thôi, để ông ta ngoan ngoãn nghe lời”.
Ngô Bình: “Mày lừa bọn tao lên máy bay làm gì?”
Đường Thiên Tuyệt: “Để làm một giao dịch”.
“Giao dịch?”, Ngô Bình cười lạnh: “Mày là tà ma, mày nghĩ tao sẽ tin mày ư?”
Đường Thiên Tuyệt: “Nếu mày từ chối, máy bay sẽ rơi tự do xuống ngay. Dù mày ở cảnh giới Nhân Tiên rồi thì cũng không thoát chết được đâu, đương nhiên cùng chết với mày còn có Đường Thiên Tuyệt và Đường Băng Vân này nữa”.
Ngô Bình trầm mặc vài giây rồi nói: “Trước khi giao dịch, mày phải trả lời tao vài câu hỏi đã”.
Đường Thiên Tuyệt cười nói: “Được, nếu tao đã giao dịch với mày thì đương nhiên sẽ bày tỏ thành ý, hỏi đi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Chính mày đã giết Đường Vô Mệnh đúng không?”
Đường Thiên Tuyệt: “Đúng”.
“Tà ma từng bị tao đánh và mất một hoá thân cũng là mày đúng không?”
Trong mắt Đường Thiên Tuyệt loé lên một tia hung bạo: “Đúng thế, cũng là tao! Hôm đó là tao sơ suất, không ngờ trong người mày lại có cấm chế lợi hại đến mức tao cũng không làm gì được”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Mày là tà ma của địa phủ à?”
Nó đáp: “Đúng”.
Ngô Bình còn định hỏi tiếp, nhưng tà ma đã nói: “Kết thúc hỏi đáp, giờ đến lời tao hỏi. Tốt nhất mày hãy thành thật, vì những câu hỏi này liên quan đến đánh giá của tao về mày”.
Ngô Bình: “Hỏi đi”.
Tà ma: “Mày là người của Trương Thiên Hoành?”
Ngô Bình: “Tạm thời chưa, ông ấy có lời mời, nhưng tao chưa đồng ý”.
Tà ma: “Cấm chế trong người mày là gì? Tạo sao có thể dễ dàng hạ được tao?”
Ngô Bình: “Đó là thứ mà một cường giả rất mạnh để lại, đừng nói là mày, đến tà ma mạnh hơn mày gấp chục lần cũng thế cả thôi”.
Tà ma gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Nếu tao cho mày một thứ mà mày thích, mày có chịu hợp tác với tao không?”